Liên tiếp ba ngày liền, Tống Chương Minh cứ lấy chuyện này đến làm phiền cô, Hạ Chúc cũng cảm thấy kỳ quái. Theo lý mà nói, tuy khoản này không nhỏ, nhưng Tống Chương Minh cũng là phó tổng rồi, không đến mức phải chăm chăm nhìn vào chút tiền ấy không buông.
Luôn cảm thấy là bên gã có chuyện gì đó xảy ra, mới vội vã đòi lấy số tiền này.
Sáng hôm sau đi làm, Đào Đào lướt ghế dựa lại gần, tay cầm bút chỉ chỉ về phía sau lưng Hạ Chúc, hạ giọng nói: “Tống Chương Minh lại tới nữa rồi……”
Hạ Chúc xếp đống tài liệu trong tay lại, dùng máy đóng sách ghim vào, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Bên công trình dạo này có phải mới nhận thêm hai hạng mục từ bên ngoài, làm thì làm rồi, nhưng tiền vẫn chưa chuyển về?”
Tối hôm qua lúc tan ca, cô đi thang máy, trong thang có hai người thuộc bộ công trình dưới trướng Tống Chương Minh. Hai người trò chuyện, vẻ mặt cau có, nói năng không kiêng nể, âm thanh lại lớn, khiến cô nghe được mấy câu.
Trước đó mấy tháng, Tống Chương Minh có tự mình nhận việc ngoài, nghe nói người dưới đã giao bản vẽ ra rồi, nhưng tiền công trình mãi không thấy về. Khoản tiền thưởng này bị đè ba tháng, mọi người đều có ý kiến. Tống Chương Minh vốn đã chẳng có tiếng tốt, giờ lại càng chẳng ai muốn theo gã làm việc.
“Hình như đúng thật,” Đào Đào nghĩ nghĩ, “Tôi cũng nghe vậy. Cho nên gã cứ đòi tiền bên mình là để bù vào tiền thưởng bên đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT