“Em……” Đối mặt với âm thanh tinh mịn phát ra từ ống nghe, cô thực sự không làm nổi.
Tay trái nắm cây bút, muốn làm theo động tác Chu Tư Dương vừa nói đã vô cùng khó khăn, tay phải cầm điện thoại tuột xuống, rơi trên gối, nghiêng sát bên má. Giọng cô mềm nhẹ, như đang cầu xin đối phương: “Có thể… được không……”
Chu Tư Dương nuốt khẽ một tiếng, nâng ly nước lên ngó qua đồng hồ, trong tiếng cười nhàn nhạt như có như không, nói nhỏ: “Mới hai phút thôi.”
“Em còn chưa bắt đầu rên ra tiếng đâu,” giọng anh khàn khàn, mang từ tính, dạy dỗ như đang chỉ bảo, “Đừng cắn.”
Hạ Chúc biết anh đang bảo cô đừng cắn môi, đừng cố kìm tiếng rên lại.
Trán bắt đầu thấm mồ hôi, vì thân thể dần nóng lên, trong chăn cũng hầm hập hơi nóng, Hạ Chúc khó chịu trở mình, tay trái làm rơi cây bút trong chăn.
Đúng lúc ấy, giọng nói của Chu Tư Dương lại vang lên qua ống nghe, vẫn giống như khi nãy—ôn hòa, trầm ổn, như đang kiên nhẫn dạy dỗ cô:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play