Bởi vì câu nói kia của Chu Tư Dương, Hạ Chúc không dám nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế nửa cúi đầu, dựa vào lồng ngực anh, khóe mắt liếc sang bên cạnh, cảm giác được hai người đứng trước cửa dường như đang nhìn về phía bọn họ.
Cô khẽ ho một tiếng, lấy hết can đảm, vừa định vươn tay nắm lấy cổ tay anh, tay người kia đã trượt xuống dưới, nắm tay cô.
“Làm sao vậy, bị vướng à?” – là giọng của Thẩm Thục Ngọc.
Chu Tư Dương ừ một tiếng, khom lưng xách cái vali bên cạnh lên, nắm tay Hạ Chúc bước về phía trước.
Tới nơi quá muộn, không còn hoạt động gì khác. Vào biệt thự, họ trực tiếp thu dọn đồ đạc rồi về phòng ngủ. Hạ Chúc vốn còn ôm chút hy vọng có thể ngủ riêng phòng với Chu Tư Dương, nhưng khi nhìn thấy phòng ngủ của Chu Vĩnh Giang và Thẩm Thục Ngọc ở cùng tầng với họ, cô biết ý nghĩ đó hoàn toàn tan biến.
Biệt thự hai tầng chỉ có mấy phòng ngủ như vậy, khoảng cách quá gần, chỉ cần có hành động gì nhỏ là sẽ rất dễ bị phát hiện.
Hạ Chúc kéo vali hành lý của mình đến góc giữa giường bên phải và tủ đầu giường, lấy áo ngủ cùng đồ vệ sinh ra, rồi đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận nhìn sang người đàn ông đang đứng ở ban công gọi điện thoại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT