Lúc ăn cơm  chính miệng đồng ý, đương nhiên không còn đường lui, giờ mà viện cớ nói có việc thì vừa thất lễ lại vừa kỳ quặc.
Cho nên chuyến Mân Giang này... Hạ Chúc thật sự là không đi không được.
Hơn nữa, vì Hạ Chúc và Chu Tư Dương đều phải đi làm, nên thời gian đi Mân Giang được sắp vào cuối tuần sau: nghỉ ngơi điều chỉnh vào thứ Bảy, chiều tối xuất phát, ở lại Chủ Nhật và thứ Hai, sáng thứ Ba trở về.
Bệnh viện nơi Lâm Nhiễm làm cách nhà Hạ Chúc không xa, chiều thứ Sáu, sau khi trực đêm xong, khoảng chín giờ sáng, đầu bù tóc rối, xách túi tới gõ cửa nhà Hạ Chúc.
Hạ Chúc mở cửa, vừa thấy nữ quỷ tóc tai rối bù thì giật mình, nhận ra là Lâm Nhiễm, cô lùi lại hai bước, đi về phía giữa phòng khách, đi đến chỗ vali hành lý, dùng mũi chân đá cái vali sang một bên nhường chỗ trên sofa cho Lâm Nhiễm, rồi ngồi thụp xuống, cầm cái mũ chống nắng mới gập xong trên bàn trà nhét vào vali đang mở:
“Cậu tới đây làm gì?”
Lâm Nhiễm khát muốn chết, tiện tay ném túi vải lên ghế, quay người vào bếp, tùy tiện tìm cái ly, mở bình nước rót đầy, bưng lên ừng ực uống hơn nửa cốc, dùng mu bàn tay lau miệng, lúc này mới đủ sức mở miệng:
“Ký túc xá bệnh viện cúp nước, tớ tới nhà cậu tắm nhờ.”
Lâm Nhiễm và Hạ Chúc giống nhau, nhà ở thành phố bên cạnh, vốn tính thuê nhà ở cùng Hạ Chúc, nhưng dù cách không xa, chạy qua chạy lại vẫn bất tiện, nghĩ tới nghĩ lui quyết định ở tạm ký túc xá nửa năm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play