……….
“Hả?”
“Hả?!!”
Đôi mắt của Lâm Đình trợn to, vẻ mặt tràn đầy không thể tin nổi.
Họ mới quen nhau chưa đến hai tiếng đồng hồ!
Sao lại có thể nói đến chuyện kết hôn được chứ?
Thẩm Sơ Hàn nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Đình, khiến lòng bàn tay cậu toát mồ hôi vì tim đập loạn nhịp. Nhận ra sự ngỡ ngàng của cậu, Thẩm Sơ Hàn liền buông tay, khẽ đứng thẳng người:
“Xin lỗi, tôi... có lẽ tôi hơi vội vàng quá.”
Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt Lâm Đình, chắn ánh sáng phía trên. Lâm Đình nhìn bóng dáng mơ hồ ấy, đầu óc như quay cuồng, không thốt nên lời.
Lần đầu tiên trong đời gặp phải tình huống như vậy, không phải bị từ chối, mà là... được cầu hôn ngay trong buổi xem mắt.
“Nhưng... mắt tôi...” Lâm Đình vừa định lên tiếng, nhưng đầu óc mơ hồ khiến lời nói trở nên khó khăn.
“Đôi mắt của cậu rất đẹp,” Thẩm Sơ Hàn khẽ nói, rồi giơ tay nâng mặt Lâm Đình, đầu ngón tay thô ráp dịu dàng chạm vào đuôi mắt cậu. Bóng của anh phủ xuống đôi đồng tử đen tuyền.
Cảm giác bất ngờ khiến Lâm Đình khẽ hé môi, tim đập như muốn phá ngực. Hơi ấm từ lòng bàn tay của đối phương bao trùm lấy tai cậu, càng làm nhịp tim của cậu trở nên rõ ràng.
Cậu hít sâu một hơi, khẽ nghiêng đầu né tránh, rồi cụp hàng mi cong dài xuống như lông chim quạ:
“Tôi... tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”
Hồi hộp đến mức môi run lên, đầu ngón tay cũng không kiềm được mà xoắn vặn vạt áo. Những biểu hiện nhỏ ấy đều tố cáo sự rối loạn trong lòng cậu.
“Tôi làm cậu sợ rồi sao?” Giọng Thẩm Sơ Hàn trở nên mềm mỏng, ánh mắt rơi lên đỉnh đầu người đối diện.
Lâm Đình còn chưa kịp lắc đầu thì một hồi chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí mập mờ. Cậu ngẩng lên, chớp mắt ngơ ngác. Thẩm Sơ Hàn vỗ nhẹ vai cậu như trấn an, rồi bước sang một bên nhận điện thoại.
Trong quán cà phê, tiếng nhạc cổ điển êm dịu lan tỏa khắp không gian. Lâm Đình ngồi yên, hai tay ôm ly cà phê.
Ngoài trời mưa đã rơi, từng giọt từng giọt đập xuống mặt đường. Xe cộ chạy qua làm nước bắn tung tóe.
Giữa tiếng mưa, Lâm Đình lờ mờ nghe giọng nói của Thẩm Sơ Hàn qua điện thoại, tuy nhỏ nhẹ nhưng không giấu được sự cáu kỉnh. Dù cố giữ bình tĩnh, hơi thở anh vẫn có chút nặng nề khiến cậu bắt đầu lo lắng: có chuyện gì xảy ra rồi sao?
Cho đến khi Thẩm Sơ Hàn quay lại, Lâm Đình mới nhận ra bước chân vững vàng ban nãy giờ đã có phần lảo đảo.
“Cậu Lâm, tôi...” Thẩm Sơ Hàn mở lời, nhưng lại ngập ngừng không biết nói sao.
“Không sao cả!” Lâm Đình ngắt lời trước khi anh kịp nói hết, “Nếu anh có việc, cứ đi làm đi.”
Thẩm Sơ Hàn chăm chú nhìn gương mặt trẻ trung của người đối diện. Dù đã hai mươi lăm tuổi, nhưng Lâm Đình trông vẫn giống như một sinh viên mới ra trường, còn ngơ ngác trước thế giới.
Điện thoại trong tay hơi nóng lên. Cuối cùng, anh gật đầu:
“Được. Thật ra tôi rất muốn trò chuyện với cậu thêm một chút, nhưng công ty đột xuất có việc cần giải quyết.”
“Tôi hiểu mà.” Lâm Đình nở nụ cười dịu dàng, ánh sáng vàng chiếu qua mắt khiến cậu càng thêm thu hút. “Nếu có duyên, hẹn lần sau nhé?”
Lông mi Thẩm Sơ Hàn khẽ rung:
“Vậy... chúng ta có thể trao đổi số điện thoại không?”
Lâm Đình nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, rồi gãi đầu ngại ngùng:
“Nếu anh không phiền thì...”
“Không phiền chút nào. Thật ra tôi cũng đang không biết mở lời ra sao với cậu.” Giọng Thẩm Sơ Hàn ấm áp mang theo ý cười.
Lâm Đình nghe được rõ ràng sự dịu dàng ấy, trong lòng khẽ rung động. Cậu lục túi áo lấy điện thoại, mở máy. Ngay lập tức, hệ thống hỗ trợ giọng nói vang lên.
Giọng nói cơ giới vang to khắp quán cà phê khiến mọi người quay lại nhìn. Lâm Đình lúng túng kéo khăn quàng che mặt, nhanh chóng trao đổi thông tin liên lạc.
Cậu không hề biết rằng Thẩm Sơ Hàn vẫn luôn lặng lẽ quan sát. Với anh, việc người mù dùng điện thoại chẳng có gì kỳ lạ cả. Anh thậm chí còn chủ động lưu số mình lên đầu danh bạ của Lâm Đình.
“Nếu cậu biết vẽ, chắc hẳn rất nhạy cảm với màu sắc nhỉ?” Câu hỏi bất ngờ khiến Lâm Đình ngơ ngác, nghiêng đầu suy nghĩ rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Ngay lúc đó, một tiếng “ting” vang lên. Màn hình hiển thị vài hình khối nhiều màu sắc.
“Bạn Thẩm Sơ Hàn đã gửi tin nhắn mới,” giọng máy báo.
Lâm Đình chớp mắt liên tục.
“Bây giờ, cậu có tìm được tôi không?” Giọng nói êm ái vang lên từ phía trên.
Tim Lâm Đình khẽ thắt lại, ánh mắt dần trở nên ấm áp.
Cậu chưa từng nghĩ rằng... sẽ có người tinh tế đến vậy.
“Cảm ơn anh,” giọng Lâm Đình run nhẹ. “Anh thật tốt.”
Khóe môi Thẩm Sơ Hàn cong lên. Anh chủ động nắm lấy tay Lâm Đình, cả hai bước về phía cửa quán, nhịp bước đồng điệu.
Bàn tay của Thẩm Sơ Hàn lớn hơn, dễ dàng bao trọn tay Lâm Đình. Hơi ấm từ tay anh truyền sang da cậu. Cảm nhận được hai má nóng bừng, Lâm Đình vội kéo khăn lên che mặt, cố giấu sự ngượng ngùng.
Tiếng tim đập át hết âm thanh xung quanh. Lần đầu tiên, cậu trao bản thân cho một người chỉ mới gặp, để anh dắt cậu ra khỏi quán.
Bên ngoài mưa lớn, gió quất nước mưa tạt vào mặt Lâm Đình. Ngay lúc ấy, Thẩm Sơ Hàn giơ tay che cho cậu.
“Xe tôi đậu gần đây. Tôi đưa cậu Lâm về trước nhé,” anh nói, rồi lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu.
“Không cần đâu!” Lâm Đình vội từ chối, “Anh có việc thì đi trước đi. Bạn tôi đang chờ tôi ở đây rồi, tôi ổn mà!”
Vừa nói, Lâm Đình theo phản xạ lui về sau hai bước. Nhưng không ngờ sàn trơn, lại bị ai đó vô tình đụng phải, khiến cậu trượt chân ngã ngửa. Trong tích tắc, Thẩm Sơ Hàn phản ứng kịp, ôm chặt lấy Lâm Đình trước khi cậu ngã xuống.
Lâm Đình va mạnh vào lồng ngực của Thẩm Sơ Hàn, khiến một tiếng rên khẽ vang lên bên tai cậu. Áo khoác len của Thẩm Sơ Hàn đã ướt sũng vì mưa, đôi bàn tay rộng của anh theo phản xạ đặt lên lưng cậu. Lâm Đình mở to mắt, ngạc nhiên đến mức nhất thời không thở nổi, lồng ngực phập phồng khó nhọc.
Khoảng cách giữa họ bỗng rút ngắn, Lâm Đình ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ trên người đối phương. Tim hai người gần như áp sát, đập cùng một nhịp, khiến cậu không phân biệt được rốt cuộc là tim ai đang đập dữ dội đến thế – là mình, hay là người kia.
“Cậu Lâm không sao chứ?” Thẩm Sơ Hàn lo lắng hỏi, ánh mắt dừng trên gương mặt Lâm Đình. Dù thấp hơn anh một chút, Lâm Đình vẫn được che chắn kỹ càng, ngay cả một sợi tóc cũng không bị mưa làm ướt.
Lâm Đình lắc đầu, khẽ thoát ra khỏi vòng tay của Thẩm Sơ Hàn. Đầu mũi đỏ ửng vì lạnh, gương mặt thoáng hiện vẻ áy náy. “Xin lỗi anh, tôi bất cẩn quá…” Cậu nhỏ giọng nói.
Sau đó, cậu vội vàng đẩy Thẩm Sơ Hàn: “Anh Thẩm! Đã trễ quá rồi! Mau đến công ty xem tình hình đi!” Giọng cậu lộ rõ vẻ lo lắng.
Lâm Đình hạ quyết tâm, mạnh mẽ đẩy người đàn ông cao gần 1m8 lùi lại một bước. Thấy vẻ mặt căng thẳng của cậu, Thẩm Sơ Hàn cũng không nỡ chần chừ thêm. Sau khi dặn dò vài câu, anh bước lên xe giữa màn mưa.
Nghe tiếng xe khởi động, Lâm Đình khẽ thở phào. Đứng dưới mái hiên quán cà phê, cậu ngẩng mặt lên, để những hạt mưa lạnh giá rơi nhẹ vào da mặt.
Mưa rét khiến lưng cậu run lên, nhưng kỳ lạ thay, nơi Thẩm Sơ Hàn vừa chạm qua vẫn còn đọng lại chút hơi ấm. Dường như hơi ấm đó vẫn chưa kịp rời đi, dù người kia đã đi mất rồi.
Lâm Đình ngơ ngẩn, không hiểu rõ cảm giác này là gì.
“Lâm Lâm! Lâm Lâm!”
Một giọng gọi quen thuộc kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu quay đầu lại, thấy Diêm Chu đang bước nhanh tới. Diêm Chu tóc ngắn, từ xa chạy đến chỉ để đi xem mắt cùng cậu, sợ bạn thân bị bắt nạt.
“Sao lại đứng đây ngẩn người vậy?” Diêm Chu vừa lau nước mưa trên mặt, vừa tò mò lại gần. “Người lúc nãy ôm cậu là đối tượng xem mắt à?” cậu ta hạ giọng đầy tò mò.
Lâm Đình nghe thế liền cảm thấy có chút mơ hồ. Cậu vội giải thích: “Không phải ôm đâu, là tôi suýt ngã, anh Thẩm đỡ tôi thôi.”
“Thật à?” Diêm Chu bán tín bán nghi. “Dù có đỡ đi nữa, cũng không cần ôm kiểu đó chứ?”
Lâm Đình nhất thời không biết đáp thế nào, giơ tay muốn bịt miệng Diêm Chu, nhưng không với tới, bèn bực bội quay đi, lườm một cái rõ dài.
Diêm Chu bật cười, đưa tay chọc nhẹ vào má Lâm Đình. “Thôi không trêu nữa. Tớ đứng nhìn từ nãy rồi, đối tượng mà chị cậu giới thiệu lần này đúng là đẹp trai đó nha!”
Nghe vậy, Lâm Đình xoay người lại, hứng thú hỏi: “Anh ta trông thế nào?”
“Cao ráo, dáng người thanh thoát, da trắng. Lúc mới nhìn tớ còn tưởng là minh tinh ấy,” Diêm Chu đáp. “Hai người nói gì vậy? Tớ thấy lúc chia tay mặt cậu như kiểu không nỡ ấy.”
Lâm Đình véo tay Diêm Chu một cái khiến cậu ta la oai oái. Cậu thì thầm, “Không có nói gì nhiều cả… Thật ra lúc anh ấy đi, có hỏi tớ là… có muốn kết hôn với anh ấy không.”
“Á—hả???” Diêm Chu hét lên kinh ngạc, mắt trợn tròn. “Anh ta nói thật hả?”
Lâm Đình gật đầu.
Diêm Chu xoa cằm, trầm ngâm một lát rồi nói: “Theo kinh nghiệm của tớ thì, người này hoặc là nói đùa, hoặc là…”
Cậu cúi người, nhìn thẳng vào mắt Lâm Đình.
“Hoặc là… yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên.”
Câu nói của Diêm Chu như một tia sét đánh ngang tai, khiến Lâm Đình ngây người, không thể phản ứng lại ngay. Môi cậu run khẽ, lắp bắp: “Không… không thể nào…”
Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Với cậu? Thật nực cười!
Cậu thậm chí còn không biết mặt đối phương thế nào. Ai lại đi yêu một người mù chứ?
Lâm Đình rối bời đến mức đầu óc như muốn nổ tung. Cậu không ngừng dùng khăn quàng cổ dụi má, cố tìm lời giải thích hợp lý cho lời cầu hôn bất ngờ kia.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ túi áo:
“Bạn của bạn – Thẩm Sơ Hàn – vừa gửi tin nhắn mới.”
Trái tim vốn đang đập nhanh của Lâm Đình lại đập mạnh hơn nữa. Cậu run run rút điện thoại, mở ứng dụng, vào đúng đoạn trò chuyện với Thẩm Sơ Hàn.
Chế độ trợ lý giọng nói lập tức phát lại tin nhắn thoại.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ loa điện thoại. Lâm Đình giơ máy, áp sát tai để nghe rõ hơn.
“Tôi suýt quên không nói với cậu,” giọng nói của Thẩm Sơ Hàn vang lên rõ ràng, ấm áp.
“Ngay lần đầu tiên nhìn thấy cậu… tôi đã rung động rồi.”
______________
Chít rồi, tui cũng rung động mất rồi (ノ≧∇≦)ノ ミ ┻━┻