Trong khoảnh khắc, không khi báo chùm sự im lặng của Lâm Đình khi anh ngừng nói
Trong tay cậu, chiếc khăn giấy bị vò nát đến méo mó — một minh chứng cho sự căng thẳng đang dâng trào. Cậu khẽ cụp mi, ánh mắt tối lại như đang chìm sâu vào suy nghĩ. Mùi thơm ngọt ngào của bánh chocolate lan tỏa trong không gian — món tráng miệng mà cậu yêu thích nhất.
Thế nhưng, tim cậu lại đập thình thịch trong lồng ngực, từng nhịp vang lên rõ ràng. Những lời của Thẩm Sơ Hàn như những viên sỏi nhỏ rơi xuống mặt nước, tạo nên những gợn sóng lan xa.
Lâm Đình chưa từng có ý định giấu chuyện mình bị mù với Thẩm Sơ Hàn. Chỉ là… cậu vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói.
Thấy Lâm Đình không trả lời, Thẩm Sơ Hàn cũng không gặng hỏi. Anh nhìn chiếc mũi ửng đỏ của đối phương, khẽ chau mày, tự hỏi liệu mình có lỡ lời quá mức.
“Cậu Lâm…” – Thẩm Sơ Hàn cất giọng nhẹ nhàng, âm thanh mềm mại như gió xuân, “Tôi không có ý…”
“Ừm,” Lâm Đình khẽ đáp, môi chỉ mấp máy. Cậu ngẩng lên nhìn ánh sáng và bóng tối đan xen trước mắt, khung cảnh mơ hồ, nhòe nhoẹt như một bức tranh không rõ nét.
Thẩm Sơ Hàn khựng lại giữa câu, ánh mắt mở to ngạc nhiên, lông mày nhướng lên, vẻ mặt đầy bất ngờ.
Những câu từ ngắn ngủi nhanh chóng bị nuốt trọn bởi im lặng. Sự tĩnh lặng kéo dài, dần dần thay thế cho bầu không khí thoải mái ban đầu bằng sự gượng gạo và nặng nề.
Yết hầu Lâm Đình chuyển động lên xuống hai lần khi cậu nuốt khan vì căng thẳng. Cậu chớp mắt vài lần, cố gắng xua đi không khí khó xử đang bao trùm. Lúng túng, cậu khẽ lắp bắp:
“Ừm… tôi… tôi chưa từng định lừa anh.” Giọng cậu mềm mại, mang theo sự chân thành xen lẫn hồi hộp.
Đôi tay mảnh khảnh vẫn vô thức xé tờ khăn giấy mỏng manh — thói quen cậu hay làm mỗi khi lo lắng.
“Bởi vì… những buổi xem mắt trước đây, khi người ta biết tôi bị mù… họ đều rời đi ngay lập tức.” Lông mày Lâm Đình khẽ nhíu lại, khóe môi rũ xuống thành một nụ cười buồn bã. “Tôi sợ… sợ rằng anh cũng…”
… sẽ giống như họ.
Cậu siết chặt mép áo đặt trên đùi, môi run lên, nhưng chẳng thể nào nói hết câu.
Bị mù — vốn không phải điều cậu từng nghĩ sẽ xảy ra với mình. Cậu đã mất rất lâu để chấp nhận sự thật ấy, thì làm sao có thể mong người khác dễ dàng đón nhận?
Cậu cúi đầu, mái tóc rối khẽ lay động theo từng cơn run. Khóe mắt bắt đầu nóng lên, nước mắt như tràn ra theo bản năng.
Không thể nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Sơ Hàn, Lâm Đình chỉ có thể tập trung vào những âm thanh ở phía đối phương để giữ vững tinh thần. Cậu nghe thấy tiếng động — hình như người kia đứng dậy.
Lồng ngực cậu bỗng thắt lại, nỗi bất an dâng lên, khiến hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.
Nhưng ngay sau đó, cậu cảm nhận được một bàn tay chạm nhẹ lên đầu mình hai lần.
Bàn tay của Thẩm Sơ Hàn to, ấm và dịu dàng — như đang vuốt ve bộ lông mềm mại của một chú cún con, giúp cậu vuốt lại mái tóc rối bời.
“Cậu Lâm, đừng sợ,” giọng Thẩm Sơ Hàn êm ái như một làn nước ấm áp, “Tôi… không phải là người giỏi giang như cậu nghĩ đâu.”
Vừa nói, anh vừa khẽ cúi đầu nhìn mái tóc của người trước mặt. Các cơ quanh vùng sẹo bỏng trên gương mặt anh hơi căng ra. “Nhưng cậu là một họa sĩ,” anh tiếp tục, giọng trầm xuống, “Tôi tin rằng — chính cậu mới là người tuyệt vời.”
Giọng anh như một dòng suối mát lành, nhẹ nhàng xoa dịu trái tim đang đập loạn nhịp của Lâm Đình.
— Thẩm Sơ Hàn… nói rằng cậu tuyệt vời.
Lâm Đình ngạc nhiên mở to mắt. Giây phút ấy, cậu giống như một người bình thường.
“Thật… thật sao?” Cậu ngẩng đầu lên, đôi má ửng hồng, cố gắng hướng về phía Thẩm Sơ Hàn.
“Ừm.” Thẩm Sơ Hàn khẽ đáp, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt không cảm xúc của người đối diện, vô thức nhíu mày.
Lâm Đình ngồi thẳng dậy, đưa tay lần tìm ly cà phê bên cạnh. Môi đỏ khẽ nhấp một ngụm, vị đắng lan xuống cổ họng và đọng lại trong dạ dày.
“Cảm ơn,” cậu nở nụ cười chân thành, không thể che giấu niềm xúc động. “Anh là người đầu tiên khen tôi như vậy, anh Thẩm.”
Thẩm Sơ Hàn hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại nghĩ thế?”
Lâm Đình gãi gãi đầu, ngại ngùng: “À… tranh của tôi đều ký ẩn danh. Cho nên… không nhiều người biết rằng họa sĩ đó… bị mù.”
Nụ cười cậu mang theo một chút bất lực và cay đắng.
“Tôi bị mù vì tai nạn,” cậu kể, “Mười một năm trước, cả lớp tôi đi thực tập ký họa ở vùng quê. Không may, tài xế ngủ gật, không thấy tảng đá từ núi lăn xuống.”
Lâm Đình cụp mắt, hàng mi dài và dày đổ bóng xuống dưới, tôn lên dáng mắt cong đẹp tự nhiên.
“Chiếc xe lật, rất nhiều người bị thương.” Giọng anh nhẹ nhàng, kể như đang nói về một người khác. “Tôi là một trong số ít người sống sót. Nhưng lúc tai nạn xảy ra, đá vụn làm xước mắt tôi, tổn thương giác mạc. Khi tỉnh lại… mọi thứ chỉ còn là bóng tối.”
Thẩm Sơ Hàn yên lặng lắng nghe, anh hiểu rằng thị lực với một người yêu hội họa quan trọng đến nhường nào.
“Mười một năm trước…” Thẩm Sơ Hàn lặp lại, như thể đang lật giở một ký ức xa xôi. “Chính xác là ngày nào?”
“Ngày 25 tháng 9,” Lâm Đình trả lời không chút do dự, giọng mang theo một sự nghiêm túc khó tả.
Cậu sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa.
Cậu vẫn nhớ rõ cảm giác bất lực khi chứng kiến tảng đá khổng lồ đè sập chiếc xe của họ. Một bạn học ngồi ghế trước tử vong tại chỗ. Tiếng kêu cứu vang lên hỗn loạn, lẫn trong tiếng còi xe vang dội đến chói tai. Khoảnh khắc ấy, Lâm Đình nghĩ rằng thế giới đã thật sự sụp đổ.
Thẩm Sơ Hàn, không nói một lời nào, nhưng Lâm Đình có thể cảm nhận được đôi tay người kia đang khẽ run.
"Thẩm tiên sinh?" Lâm Đình lên tiếng, giọng nhẹ nhàng mang theo chút áy náy. "Tôi xin lỗi," cậu nói, âm thanh đầy hối hận, “Tôi không nên nhắc đến chuyện như vậy.”
Thẩm Sơ Hàn khẽ xoa đầu cậu, vẻ mặt có phần lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào. Những lời muốn nói dừng lại nơi đầu lưỡi, cuối cùng anh chỉ lịch sự nói:
“Xin lỗi, tôi... tôi cần ra ngoài một lát. Muốn hít thở chút không khí.”
Anh biết đây không phải lúc để xúc động, nhưng cảm xúc đã tràn ngập. Lâm Đình chớp mắt đầy nghi hoặc nhưng không hỏi thêm gì. Cậu chỉ khẽ gật đầu, hiểu rằng đối phương cần một chút riêng tư.
Thẩm Sơ Hàn rút tay lại, lòng bàn tay còn lưu lại cảm giác mềm mại từ mái tóc của cậu thanh niên. Một cảm giác ngưa ngứa lan ra, khiến anh suýt chút nữa muốn vuốt thêm lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được. Anh hít một hơi thật sâu rồi quay người rời khỏi quán cà phê.
Khi cánh cửa được đẩy ra, gió lạnh ùa vào. Những chiếc chuông nhỏ treo trên cửa vang lên khe khẽ, phá tan sự tĩnh lặng bên trong. Thẩm Sơ Hàn dừng lại trước cửa, gió lạnh vút qua tai, mang theo cả hơi thở buốt giá.
Anh không mặc áo khoác, nhiệt độ cơ thể vừa mới ấm lại lập tức hạ xuống. Gió thổi tung mái tóc anh, nhưng anh không để tâm. Tay anh luồn vào túi, rút ra một điếu thuốc đã chuẩn bị từ trước.
"Xoạch" một tiếng khẽ vang lên khi anh bật lửa. Gió thổi mạnh làm tàn lửa bay lượn, làn khói trắng mỏng manh bị cuốn trôi lên không trung.
Ánh mắt Thẩm Sơ Hàn dán chặt vào điếu thuốc đang dần cháy, tro xám rơi lả tả xuống đất. Tia lửa nhỏ phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, ánh lên một tia sáng mơ hồ.
Mười một năm trước, ngày 25 tháng 9, cha dượng anh mất kiểm soát cảm xúc, phóng hỏa thiêu rụi cả ngôi nhà. Mẹ anh qua đời, gương mặt anh bị hủy hoại, mọi thứ trong cuộc sống đều sụp đổ.
Cũng trong ngày hôm đó, Lâm Đình gặp tai nạn khiến đôi mắt bị tổn thương nghiêm trọng, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng.
Thẩm Sơ Hàn không biết đó là định mệnh trớ trêu hay chỉ đơn giản là tai họa trùng hợp.
Một cảm xúc lạ lùng trào lên khiến anh nghẹt thở. Trong cơn hoảng loạn, anh quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua tấm kính, nhìn về phía cậu thanh niên đang ngồi trong quán.
Đối phương trông có chút lo lắng, khiến Thẩm Sơ Hàn cảm thấy mình nên quay lại nhanh chóng.
Nhưng đôi chân anh như bị đóng đinh tại chỗ. Anh không dám bước vào.
Chiếc điện thoại trong tay bỗng rung lên liên tục, khiến anh giật mình. Anh cúi đầu nhìn màn hình sáng rực — có vài tin nhắn mới vừa được gửi tới.
【Anh ơi, đã gặp người ta chưa? Sao rồi?】
【Nghe nè anh, lần này đừng để lộ vết sẹo nhé. Em đảm bảo người em giới thiệu lần này sẽ không bỏ chạy đâu!】
【Anh? Sao không trả lời em vậy?】
Màn hình bỗng tối đen lại, phản chiếu gương mặt anh. Ánh mắt Thẩm Sơ Hàn dừng lại ở những vết sẹo gồ ghề, nham nhở trải dài trên da thịt. Nhìn vào đó, một cảm giác ghê tởm khó tả dâng lên trong lòng anh.
Anh thầm nghĩ: Lâm Đình không thể nhìn thấy… Nhưng nếu cậu ấy biết anh trông như thế này, liệu có cảm thấy mình bị lừa dối không?
Gió lạnh quất vào mặt như dao cùn. Đúng lúc đó, một bà mẹ dắt theo đứa con nhỏ đi ngang qua.
Cậu bé tròn vo như viên bánh bao nhỏ ngẩng lên nhìn Thẩm Sơ Hàn, rồi bất giác hét lên:
“Mẹ ơi! Mặt chú kia đáng sợ quá à!”
Giọng trẻ con vang vọng giữa trời gió. Người mẹ vội vàng bịt miệng con, liên tục xin lỗi rồi kéo cậu bé đi thật nhanh.
Thẩm Sơ Hàn nhìn theo đốm lửa cuối cùng vụt tắt rồi quay người, đẩy cửa kính bước trở lại quán cà phê.
Ở bên trong, Lâm Đình vẫn luôn chú ý tới lối vào, lo sợ Thẩm Sơ Hàn sẽ lấy cớ bỏ đi giữa chừng. Nhịp tim cậu đập loạn lên, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tiến lại gần, cậu mới thở phào nhẹ nhõm — Thẩm Sơ Hàn không bỏ đi, anh ấy thật sự quay lại.
"Xin lỗi," người đàn ông lên tiếng, giọng lạnh nhạt phảng phất mùi khói thuốc. “Để cậu Lâm đợi lâu rồi.”
Lâm Đình lập tức lắc đầu, nói không sao cả: “Không sao đâu, chỉ là cà phê của anh đã nguội rồi. Anh có muốn gọi thêm ly khác không?”
Thẩm Sơ Hàn không trả lời, chỉ đứng trước mặt Lâm Đình một lúc, rồi bất ngờ cúi người, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu.
Cảm giác lạnh lẽo từ tay Thẩm Sơ Hàn lan truyền khắp người khiến Lin Ting bất giác run lên. Cậu ngẩng đầu, hơi cau mày, giọng có phần bối rối: “Anh Thẩm?”
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Thẩm Sơ Hàn nói nhanh, rồi nắm lấy tay Lâm Đình, áp lên má mình.
Khi bàn tay chạm vào da mặt anh, Lâm Đình đã đỏ bừng mặt. Là người chuyên cảm nhận chất liệu để vẽ tranh, cậu rất nhạy với xúc giác. Chỉ trong khoảnh khắc, cậu đã hiểu ra ý định của Thẩm Sơ Hàn.
Trong đầu Lâm Đình rối như tơ vò — mới quen nhau chưa đầy hai tiếng, tại sao Thẩm Sơ Hàn lại có hành động thân mật như vậy? Cậu chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì trái tim đã đập thình thịch như nai con bị dọa sợ, đầu óc quay cuồng chóng mặt.
"Anh... anh Thẩm, anh..." Lâm Đình lắp bắp, không biết nên nói gì.
"Suỵt." Thẩm Sơ Hàn khẽ lên tiếng, ánh mắt dịu dàng. Anh nhẹ nhàng nhấc một ngón tay của Lâm Đình lên, áp vào một vết sẹo trên má. “Cảm nhận nó thật kỹ.”
Giọng anh trầm thấp như tiếng đàn vọng lại trong không gian yên tĩnh. Lâm Đình nuốt nước bọt, khẽ gật đầu, rồi từ từ di chuyển ngón tay dọc theo làn da sần sùi.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng — vùng da này không giống bình thường, thô ráp và gồ ghề, là dấu vết của những vết bỏng đã lành.
"Đây là..." Giọng Lâm Đình nhỏ như tiếng muỗi, “Là dấu ấn đặc biệt của anh sao?”
"Xem như vậy đi." Thẩm Sơ Hàn mỉm cười.
"Vậy thì tốt rồi..." Lâm Đình nhoẻn miệng cười nhẹ, giọng như nhẹ nhõm hơn, “Sau này tôi sẽ không sợ không nhận ra anh nữa.”
Thẩm Sơ Hàn nhìn nụ cười của Lâm Đình, cảm thấy tim mình mềm lại, một thứ cảm xúc dịu dàng lan tỏa trong lòng.
"Thật ra..." Anh khẽ lắc đầu, “Đây là vết bỏng. Cậu Lâm, tôi cũng không phải là người hoàn hảo.”
Sau đó, anh nhẹ nhàng siết lấy tay Lâm Đình, ánh mắt chân thành:
“Vậy nên... cậu có muốn kết hôn với tôi không?”
_________________________
Chương sau mình sẽ đổi xưng hô của hai anh nha(. ❛ ᴗ ❛.)