Trên đỉnh đầu là giọng nói non nớt mà nặng nề của trẻ vị thành niên : “Cô và ta đều chết dưới tay yêu ma, ngày trước ta không cách nào tự nhặt thi thể để chôn cất cha ta, nay cũng chỉ có thể dùng tấm chiếu manh đễ tiễn đưa tiên tử về nơi đất trời, tuy sức ta yếu, nhưng cũng sẽ cố hết sức mang tín vật của tiên tử về tông môn, xin tiên tử hãy an giấc.”
Mục Đường: “……….”
Cảm động quá.
Đó là nếu như nàng không đội mồ sống dậy.
996 hoàn toàn không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nó hét lên một tiếng đầy vui sướng: “ Nam chính đó! “
Mục Đường giọng cực kỳ bình tĩnh: “Ờ”
“Cho nên là mi nói xem ta nên để cho bị chôn thế này? Hay là trước mặt nam chính đội mồ sống dậy đây?”
Hệ Thống : “……”
Mục Đường suy nghĩ một chốc vẫn lựa chọn đội mồ sống dậy.
Nàng gạt đi tấm thảm cỏ và lớp bùn đất phủ trên người. Bình tĩnh mà đứng dậy.
Đối diện với khuôn mặt không hề bình tĩnh của trẻ vị thành viên nào đó.
Trẻ vị thành niên bị chấn kinh trừng to đôi mắt.
Cứ như thế nửa khắc, sau đó cậu thanh thiếu niên lùi về một bước, nhanh chóng từ bên hông lấy ra một thanh đoản đao cũ kỹ chắn ngay trước ngực, một khuôn mặt yếu ớt nhưng đầy vẻ cảnh giác.
Hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu, sau đó nàng nói trong lòng với 996 : “Nam chính của mi hình như bị ta doạ chết khiếp rồi kìa.”
Hệ Thống : “……”
Nó vô cùng đau đớn hét to:
“AAAAAA…….! Không nên như thế !!!! Đây không phải "lần đầu tiên gặp gỡ" như trong trí tưởng tượng của ta!!! Cô đáng lí phải như tiên nữ hạ phàm xuất hiện trước mặt hắn, sau đó khiến thanh thiếu niên kia nhất kiến chung tình, chứ không phải như một con zombie đội mồ sống dậy !!!! “
Mục Đường đang tính bảo lời này quá là xúc phạm nhau nhé, ai ngờ lúc này nghe được thanh thiếu niên lên tiếng trầm giọng nói :
“Tẩu tác?”
Mục Đường: “……”
Theo như thiết lập trong nguyên tác, người sống nếu như chết thảm, sinh ra oán niệm không cam lòng, tàn hồn bị vây khốn trong thi thể mà không đi đầu thai được, sẽ biến thành quái vật không có thần trí mà ăn tươi nuốt sống, tên gọi là tẩu tác.
Hay cách nói khác là zombie
…. Và cũng chính là nàng bây giờ.
Hệ Thống sâu xa mà nói: “Xem đi, đến cả nam chính cũng nói cô giống quỷ kìa.”
Mục Đường trầm mặc một lúc, sau bình tĩnh đáp: “Mi tự kiểm điểm lại đi”
996 toan lên dây cót cãi lại nó cần gì phải kiểm điểm, thì nhớ ra việc bản thân truyền tống đến sai thời điểm, nháy mắt xìu xuống như bong bóng xì hơi.
Nó chủ động nhận lỗi: “Xin lỗi nha, là ta kinh nghiệm không đủ.”
Mục Đường rất hài lòng về thái độ của nó, thuận miệng kêu: “Ngày mai nộp mi nộp cho ta bản báo cáo tóm tắt về sai phạm lần này.”
996 vô ý thức đáp : “Vâng”
Sau nó mới phản ứng lại, tại sao nó phải viết báo cáo cho nàng ta?
Nhưng mà lúc này Mục Đường đã dời tầm mắt đến thanh thiếu niên cách mấy bước trước mặt.
Nam chính vừa mới tròn 14 tuổi mặc bộ đồ vừa nhìn đã thấy không vừa người, có thể thấy được mặc dù đã cố gắng chỉnh sửa, nhưng vẫn rộng khi khoác lên người, vốn dĩ dáng người đã gầy nay trông lại càng còi xương x2 .
Cổ tay gầy gò dưới lớp áo rộng thùng thình, hai tay cậu nắm chặt thanh đoản đao, vì dùng lực khá mạnh nên nổi cả gân tay. Có lẽ là do suy dinh dưỡng, nên nhìn không ra một chút dáng dấp của một nam chính phải có tẹo nào, ngoại trừ đôi mắt đen láy nhưng luôn sáng hừng hực như lửa cháy dưới vực sâu.
Mục Đường trong lòng cảm thán : "Thật đáng thương!”
996 kích động nói : “Đúng dzị ! Một bé cún con tội nghiệp ! Rất cần cô thương xót vỗ về nó !”
Mục Đường: “Đã thảm đến như thế này rồi thì ta làm sao có thể nỡ lòng nào mà xuống tay bóc lột ẻm?”
996: “Đúng dzị, đúng dzị…….. Ủa?”
Mục Đường trầm ngâm nói : “Trước tiên đưa bé cún này đi học hành trước đi thôi"
996: “Hả????”