Mục Đường không muốn để ý đến cái hệ thống mất não này nữa, trực tiếp lơ đi hướng mặt về nam chính.

Bởi vì nàng luôn không mở miệng, trẻ vị thành niên này càng thêm chắc chắn suy nghĩ rằng nàng là zombie nên càng căng thẳng hơn, môi mím chặt.

Mục Đường suy nghĩ một hồi, mới nhìn trẻ vị thành niên này rồi nở một nụ cười công nghiệp.

………. Sau đó nhìn bằng mắt thường cũng thấy được thanh niên ngu ngơ này càng kinh hãi hơn.

Mục Đường cười mỉm chi: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải zombie”

Trẻ vị thành niên: “Ta tận mắt thấy ngươi chết rồi?”

Mục Đường: “Thực tế ta không chết, chỉ là hôn mê mà thôi”

Trẻ vị thành niên nào đó: “Ta tinh thông y thuật, lúc đó mạch của ngươi đã ngừng đập.”

Mục Đường: “…….”

Trẻ nhỏ bây giờ khó lừa vậy sao?

Sau đó nàng bình tĩnh mà đáp: “Ờ, thật ra ta đã sống lại rồi.”

Trẻ vị thành niên: “……”

Hắn càng nhìn càng không tin tưởng nàng.

Mục Đường bèn giơ cánh tay ra: “Ngươi có thể kiểm tra mạch tượng của ta”

Ánh mắt hắn rơi xuống cánh tay vừa thon vừa trắng của nàng. Mềm mại hồng nhuận, ngay cả đầu ngón tay cũng hồng hào đẹp mắt. Khác với màu sắc trắng xanh của người chết một trời một vực.

Trẻ vị thành niên trầm mặc một khắc sau, mới thốt ra một câu: “Xin thất lễ”

Rồi cầm lấy tay nàng bắt mạch.

Mạch tượng dưới ngón tay, vẫn đập một cách chậm rãi đều đặn. Trẻ vị thành niên giật mình.

Mục Đường nhìn chằm chằm trẻ vị thành niên này.

Trong đầu, 996 đang khóc lóc thốt lên: “Quả thật là một chàng trai vừa lễ phép, vừa thật thà, hắn đã tin cô như thế, ký chủ, cô quả thật không cảm động à?”

Mục Đường không đáp, ánh mắt nàng rơi vào thanh đoản đao của trẻ vị thành niên này từ đầu đến cuối đều không hề buông lỏng qua. Một khi hắn bắt mạch mà thấy nàng không có mạch tượng sống, thanh đoản đao này sẽ một nhát đâm thẳng vào tim nàng, trực tiếp tiễn nàng lên bàn thờ ngắm con gà khoả thân ngay và luôn.

Nàng nghĩ một hồi, hỏi: “Xưng hô thế nào đây?”

Trẻ vị thành niên lập tức bừng tỉnh. Hắn lập tức buông tay, mím môi rồi đáp: “Là ta mạo phạm rồi.”

Do dự một lát, rồi trả lời nàng: “Tạ Uẩn”

Mục Đường: “Ngươi có thể gọi ta là Mục Đường”

Tạ Uẩn trầm mặc một chốc rồi đáp: “Mục tiên tử”

……….. Là người sống.

Nhưng rõ ràng là cô ta đã chết trước mặt mình, tại sao…..

Chẳng lẽ đại tông môn có bí pháp nào đó khiến người ta bước vào trạng thái giả chết ư? Trẻ vị thành niên nào đó cho dù có thông minh, cẩn trọng hơn người đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi mà thôi, thiếu niên nhất thời hoang mang không hiểu kiểu gì.

Mục Đường nhân cơ hội này leo khỏi hố đất.

Nam chính quả là người tâm, đào cái hố chôn nàng không khỏi quá tốt đi, khiến nàng leo lên cũng mắc mệt.

996 nhìn bực mình đến mức dậm cả chân: “Ký chủ, cô làm ơn leo lên một cách nhã nhặn hơn đi, phải nhã nhặn, NHÃ NHẶN !”

Mục Đường đổi một tư thế khác, thật nhã nhặn mà bò lên trên.

Tạ Uẩn hồi thần lại, liền ngay lập tức đưa tay sang kéo nàng lên.

Mục Đường mượn lực đứng vững, lại lịch sự nói: “Đa tạ.”

Tạ Uẩn lập tức buông tay, ánh mắt lướt qua áo ngoài nhuốm đầy máu của nàng.

Hắn do dự một lúc, “……..Tiên tử nếu không chê, có thể ghé hàn xá để tạm thời nghỉ ngơi.”

Mục Đường: “Được nha”

996 nghe mà kinh ngạc gào thét:

“Cái cái cái…… cái này có phải… quá nhanh rồi không?"

---------------------------------------

Nam chính Tạ Uẩn sống không ở thôn làng gần đây.

Trong nguyên tác, phụ thân hắn trước khi qua đời là một tán tu, đem theo nam chính đến thôn làng này dừng chân, gặp phải yêu ma tập kích thôn làng, chiến đấu một trận mà bỏ mạng tại đây. Lúc ấy Tạ Uẩn mới tròn 6 tuổi. Người dân trong làng vì biết ơn phụ thân hắn, mà không ít người muốn nhận hắn làm con nuôi nhưng hắn vẫn kiên quyết từ chối. Mọi người cũng đành chịu, chỉ có thể luôn gửi cho hắn thức ăn, quần áo.Cho đến năm hắn 20 tuổi, Tạ Uẩn dựa theo chút công phu học được từ phụ thân mình mà tự mình vào rừng săn bắt, không nhận đồ tiếp tế của những người khác nữa.

Nguyên chủ chính là ngay khi sắp chết, chạy trốn lên trên núi cách thôn làng nam chính không xa, gặp được nam chính đang sắn bắt trên núi.

Hắn tự biết không thể cứu được người nữa, liền hỏi nàng có di nguyện gì không. Nguyên chủ liền đưa cho hắn ngọc bội tuỳ thân, phiền hắn mang đến Vấn Đạo Tông thông báo cho sư môn của mình tin nàng gặp chuyện bất trắc.

………………. Và sau đó nàng lại đội mồ sống dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play