Doãn Phức suýt quên mất mình tìm Cố Linh Sinh để làm gì.

Nói chính xác, cậu cũng không biết mình tìm hắn để làm gì, vừa thấy bóng dáng hắn là không suy nghĩ gì đã chạy đến.

Lúc này, Cố Linh Sinh hạ mắt, nhìn hai tấm vé xem phim đã nhàu nát trong tay cậu.

"Ồ!" Cuối cùng Doãn Phức cũng nhớ ra, căng thẳng ngỏ lời: "Ừm... đi xem phim không? 'Titanic' chiếu ở trong nước rồi đấy! Phim tình cảm thảm họa, đã đoạt rất nhiều giải thưởng lớn ở nước ngoài, nhiều người xem mà rơi nước mắt, gì mà you jump I jump ấy..."

"Xoẹt—"

Trong những ngón tay đang vò xoắn lại vì lo lắng của Doãn Phức, tấm vé xem phim đã rách ra làm đôi.

Doãn Phức: "..."

Jump cái đầu thì có, bây giờ cậu muốn jump từ nóc ký túc xá xuống hơn.

"Cái đó..." Doãn Phức lúng túng vội vàng ghép hai nửa vé xem phim lại với nhau, nặn ra một nụ cười rất gượng gạo: "Tôi... không cố ý xé rách đâu, chúng ta cứ đến đó trước, chắc rạp chiếu phim sẽ thông cảm... nhỉ..."

Càng nói càng thiếu tự tin.

Doãn Phức thở dài nặng trĩu, nhét hai nửa tấm vé xem phim đã không thể cứu vãn vào túi áo khoác, cúi đầu xuống nói: "Thôi, để lần sau vậy. Hơn nữa... cậu rất bận phải không? Cả tháng rồi không thấy cậu, tôi, tôi vẫn không nên làm phiền cậu nữa..."

"Đi thôi." Cố Linh Sinh lạnh nhạt nói hai chữ, đi vòng qua Doãn Phức ra ngoài.

"... Hả?"

Doãn Phức ngẩn người một lúc, quay người lại, chỉ thấy Cố Linh Sinh bước vào sắc xuân ấm áp, vết sẹo trên gáy hắn cũng bị ánh nắng làm mờ đi, không còn nhìn rõ nữa.

Nụ cười dần dần hiện lên ở khóe miệng Doãn Phức, cậu đuổi theo Cố Linh Sinh, cũng bước vào mùa xuân vừa mất nay tìm lại được.

Họ đến trước rạp chiếu phim, người đông như biển, tất cả đều đến vì "Titanic", hỏi giá vé, 50 một vé ngồi, 30 một vé đứng.

"Bao... bao nhiêu?" Doãn Phức hỏi lại lần nữa. Nếu cậu nhớ không nhầm, thu nhập trung bình hàng tháng của người dân thành phố này cũng chỉ khoảng 300 tệ.

Rốt cuộc "Titanic" hay đến mức nào vậy? Mà có thể đẩy giá lên cao thế?

Nhân viên bán vé sốt ruột nói: "Có mua không đây, phía sau còn nhiều người đang xếp hàng kìa."

"Tôi..." Tháng trước cậu làm ở quán nướng Lão Tiêu kiếm được 150 tệ tiền lương, nếu mua hai vé ngồi thì mất hơn một nửa rồi, nhưng vé đứng thì không được, mời người ta đi xem phim sao có thể bắt người ta đứng chứ?

Đột nhiên có một lực kéo cậu ra sau — Cố Linh Sinh đã túm mũ áo khoác kéo cậu đi.

Sau khi bị Cố Linh Sinh kéo ra khỏi đám đông, Doãn Phức mới yếu ớt hỏi: "Không xem nữa à?"

Cố Linh Sinh buông cậu ra, thốt ra một tiếng “Không” rồi lại đột nhiên khép miệng lại, không biết nghĩ gì, mở miệng lần nữa thì nói: "Đến chỗ khác."

"Hả? Nhưng mà... các rạp chiếu phim khác cũng giá này thôi, đúng không?"

Đúng là các rạp chiếu phim khác cũng là giá này, nhưng những nơi không phải rạp chiếu phim thì chưa chắc.

Cố Linh Sinh dẫn cậu đến một con hẻm kín đáo, quanh co mấy khúc cua, tới trước một cửa tiệm nhỏ không nổi bật, đẩy cửa đi vào.

Đó là một cửa hàng tiện lợi, ông chủ trẻ tuổi để tóc húi cua ngậm thuốc lá, cánh tay xăm hoa nổi bật ngay cả trong cửa tiệm tối tăm.

Thấy họ đi vào, ông chủ phả ra một vòng khói thuốc tròn trịa, cười nói: "Ồ, khách quý hiếm thấy ghê."

Trước khi vòng khói phun vào mặt Doãn Phức, Cố Linh Sinh kịp thời bước đến trước mặt cậu chặn lại, hỏi: "'Titanic', có không?"

"Tôi nói sao tự nhiên cậu lại đến, thì ra là đến xem phim tình cảm, còn dẫn theo cả..." Ông chủ nói xong, nghiêng đầu nhìn Doãn Phức đang ở sau lưng hắn, nhướng mày.

Doãn Phức cảm thấy ánh mắt của anh ta nhìn mình rất kỳ lạ, vô thức lùi lại sau lưng Cố Linh Sinh một chút.

Cậu muốn hỏi Cố Linh Sinh sao lại quen biết mấy kẻ dân xã hội kỳ quặc này, có phải vì đi làm công việc chui đó không? Quá nguy hiểm, cậu quyết định có cơ hội thì phải khuyên Cố Linh Sinh đừng làm nữa, đến quán nướng Lão Tiêu cùng cậu chẳng phải tốt hơn sao, như vậy còn có thể gặp nhau mỗi ngày.

Tưởng tượng lung tung như thế, nụ cười vô thức hiện lên trên môi Doãn Phức, cậu vội mím chặt môi, vừa cầu mong không ai thấy, vừa lo lắng ngước mắt lên.

Ngước lên một cái, đã chạm phải ánh mắt đang quan sát của Cố Linh Sinh.

Cố Linh Sinh im lặng nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm, Doãn Phức giật mình, tim hẫng đi một nhịp lại bắt đầu đập thình thịch.

Cố Linh Sinh dẫn cậu vào một căn phòng nhỏ, ông chủ đầu húi cua bật máy chiếu, nói một câu không đầu không đuôi "Đừng làm hỏng cái ghế sofa của tôi nhé" rồi đi ra.

Người kỳ lạ nói chuyện cũng kỳ lạ, Doãn Phức không hiểu, chỉ xem phim thôi, sao có thể làm hỏng ghế sofa được?

Đang nghĩ đến đây, ghế sofa bên cạnh đã lún xuống, Cố Linh Sinh tiện tay lấy hai chai Bắc Băng Dương từ kệ nước ngoài cửa, đưa cho cậu một chai.

"Cảm ơn." Doãn Phức nhận lấy, theo phản xạ ngậm ống hút, nhưng lại ngậm hụt. Cậu chợt nhớ ở đây người ta uống nước ngọt đều sẽ tu ừng ực thẳng từ chai, chỉ đành ngượng ngùng mím môi.

Liếc sang bên cạnh, bắt gặp Cố Linh Sinh vừa mới thu ánh mắt lại.

Doãn Phức ngẩn ra, vừa nãy hình như Cố Linh Sinh… cứ nhìn chằm chằm môi cậu suốt? Doãn Phức tự trách nghĩ, chắc chắn là vì cậu ngậm hụt trông ngốc quá, Cố Linh Sinh hẳn đang cười thầm rồi.

Trên màn chiếu nhỏ, bộ phim đã bắt đầu.

"Tiếng Anh, không có phụ đề, nghe được không?" Cố Linh Sinh hỏi.

Doãn Phức "à" một tiếng, định nói "hơi khó", nhưng Cố Linh Sinh hỏi thế nghĩa là hắn hiểu được nhỉ? Đều là sinh viên Đại học Công Nghiệp, nếu mình không nghe được chẳng phải sẽ mất mặt lắm à?

Thế là cậu bèn ngửa đầu uống một ngụm Bắc Băng Dương đầy khí thế, nói: "Không... không vấn đề gì!"

Mười phút sau.

Trong phim, thủy thủ: "Have you been through the inspection queue?"

Cố Linh Sinh: "Các anh đã qua kiểm tra y tế chưa?"

Trong phim, Jack: "Of course."

Doãn Phức tranh nói trước: "Nghĩa là 'dĩ nhiên'!"

Trong phim, Jack: "Anyway, we don't have any lice."

Cố Linh Sinh nhàn nhạt liếc nhìn cậu, không nói gì.

Doãn Phức yếu ớt hỏi: "Lice... nghĩa là gì?"

"Rận."

Tiếng phim hơi ồn, giọng Cố Linh Sinh lại trầm, Doãn Phức ghé sát vào hỏi: "Gì cơ?"

Cố Linh Sinh hồi lâu không nói gì, Doãn Phức ngẩng đầu lên, giật mình -- mặt Cố Linh Sinh ở ngay trên đỉnh đầu cậu, suýt nữa cậu đã hôn vào cằm hắn.

Doãn Phức nghĩ mình nên mau chóng lùi ra xa một chút, nhưng... hình như cơ thể cậu không thể cử động được.

Trên màn hình, Jack đứng trên boong tàu vẫy tay xuống, đám đông nhốn nháo, không khí sôi sục, anh ấy thật vui vẻ, thật tự do.

Tự do, hai chữ này tràn ngập trong trái tim Doãn Phức. Cậu chợt nghĩ đến Trình Điệp Y, nghĩ đến những điều anh ta đã từng khao khát theo đuổi, và cái kết tự vẫn bằng chính thanh bảo kiếm tặng cho Bá Vương. Trình Điệp Y và Jack, vừa giống nhau, lại vừa khác biệt.

Còn cậu thì sao? Cậu sẽ là ai?

Giật mình tỉnh lại, Doãn Phức biết mình đã thất thần quá lâu, cậu vội ngồi thẳng người dậy, kéo dãn khoảng cách với Cố Linh Sinh—

Nhưng lại bị Cố Linh Sinh đột ngột đứng dậy chặn đường.

Cố Linh Sinh ngồi dậy, thân người áp qua trước mặt cậu, duỗi tay đến bàn trà nhỏ phía trước ghế sofa để lấy mấy tờ giấy ăn. Rõ ràng chỉ là việc đơn giản, nhưng Cố Linh Sinh lại lấy rất lâu, lâu đến mức Doãn Phức bị người hắn ép vào lưng ghế sofa, hoàn toàn không thể nhúc nhích, cũng mất sạch ý định nhúc nhích.

Lại ngửi thấy mùi xà phòng trên người Cố Linh Sinh, suy nghĩ của Doãn Phức cùng những phân tử hương thơm va đập hỗn loạn trong căn phòng chật hẹp.

Cuối cùng Cố Linh Sinh cũng ngồi xuống lại, ghé sát đỉnh đầu cậu, thấp giọng nói: “Rận, số nhiều của louse.”

Còi tàu trong phim đột nhiên rú lên, trái tim Doãn Phức đập mạnh một nhịp.

Vì giọng phiên dịch đồng thời trầm thấp của Cố Linh Sinh, vì mùi xà phòng dễ chịu trên người hắn, Doãn Phức không tài nào tập trung xem phim được, vì mất tập trung mà cậu còn suýt nữa bỏ lỡ mất cảnh kinh điển nhất “you jump I jump”.

Cho đến mấy cảnh tình cảm cháy bỏng.

Doãn Phức chợt cảm thấy nóng ran, cậu ngồi thẳng dậy túm lấy chai Bắc Băng Dương trên bàn uống một ngụm lớn — nhưng không có gì, chai Bắc Băng Dương của cậu đã bị uống cạn từ cảnh tình cảm trước đó.

Doãn Phức ngượng ngùng đặt chai thủy tinh xuống bàn.

"Uống của tôi đi." Sau lưng, Cố Linh Sinh đột nhiên lên tiếng.

Doãn Phức theo bản năng định nói “Hả? Không hay lắm”, nhưng đúng lúc trong loa phát ra mấy âm thanh mờ ám, Doãn Phức vô thức nhìn về màn hình, bất ngờ trông thấy một cảnh nóng bỏng.

Cả người cậu căng cứng, không biết vì sao, mùi xà phòng trên người Cố Linh Sinh lúc này bỗng trở nên nồng nàn, bí mật len lỏi khắp cơ thể cậu, nhảy múa tung hoành khắp nơi.

Cậu muốn nhắm mắt không nhìn màn hình nữa, muốn bịt tai không nghe thấy âm thanh, muốn bóp mũi để không ngửi thấy mùi của Cố Linh Sinh...

Nhưng cậu chẳng làm gì cả. Cậu chỉ ngồi căng cứng ở đó, ngón tay và ngón chân đều co quắp, bám chặt ghế sofa và sàn nhà, bắt lấy mùi hương của Cố Linh Sinh tỏa ra trong không khí.

Jack hỏi Rose: "Are you nervous?"

Cố Linh Sinh: "Em căng thẳng không?"

Cậu hiểu, một câu tiếng Anh đơn giản thế này tất nhiên vẫn hiểu, cậu muốn Cố Linh Sinh đừng dịch nữa, giọng hắn vang lên ngay phía sau cậu, quá gần, cậu chỉ cần hơi thả lỏng người một chút là có thể chạm vào.

Cố Linh Sinh nói, em căng thẳng không, Doãn Phức không phân biệt được là hắn đang dịch, hay đang hỏi cậu.

"No." Rose kéo Jack lại hôn lên ngón tay anh: "Put your hands on me, Jack."

Doãn Phức cảm thấy mình đang sốt, cậu cần hạ nhiệt, cần hạ nhiệt ngay. Cậu nhìn chai nước ngọt của Cố Linh Sinh trên bàn, muốn vớ lấy uống, nhưng cậu ngại, cũng không biết mình đang ngại gì —

Đột nhiên, chai nước ngọt đó đã tự chạy đến miệng cậu.

Là Cố Linh Sinh cũng ngồi dậy, cầm lấy đưa cho cậu.

"Uống đi." Cố Linh Sinh nói.

Cậu ngơ ngẩn nhận lấy, chai nước to như vậy, cậu chạm vào ngón tay Cố Linh Sinh, ngạc nhiên phát hiện, Cố Linh Sinh vốn lạnh lẽo nhưng lúc này da hắn cũng rất nóng.

Cố Linh Sinh buông tay, dựa lại vào ghế sofa, từ tốn dịch: "Đặt tay anh lên người em đi."

Câu này khiến Doãn Phức phải tu một ngụm Bắc Băng Dương thật lớn.

Jack và Rose đang hôn nhau, Doãn Phức chậm rãi liếm chút nước cam còn sót lại trên môi, nghĩ: Cậu đã uống nước ngọt của Cố Linh Sinh, vậy có tính là cậu cũng hôn Cố Linh Sinh rồi không?

Jack và Rose đang ôm nhau trần trụi trong một khoang xe chật hẹp, Doãn Phức chậm rãi nhìn quanh căn phòng nhỏ này, nghĩ: Cậu và Cố Linh Sinh cũng ở trong một không gian chật hẹp như vậy, vậy có tính là cậu cũng với Cố Linh Sinh cũng...

--

Lời tác giả:

Ừm... sao lại không tính chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play