Người nói muốn mời ăn cơm là Doãn Phức, người ngoan ngoãn đi theo Cố Linh Sinh suốt dọc đường cũng là Doãn Phức.
Cậu rất ít khi ra ngoài trường ăn cơm, bạn cùng phòng đã gọi cậu đi vài lần, nhưng cậu đều nghĩ, tiêu tiền cho một bữa thì bà nội lại phải trồng thêm một chậu hoa, lại phải cúi cái lưng còng thêm một lần nữa, nên cậu đều lắc đầu từ chối. Vì thế, với những nhà hàng xung quanh trường, Doãn Phức không hề quen thuộc chút nào.
"Quán này nhé?"
Cố Linh Sinh đi trước đột nhiên dừng bước, Doãn Phức phanh không kịp, đâm vào lòng hắn. Cậu ngửi thấy mùi xà phòng trên người Cố Linh Sinh, tươi mát mà không quá hắc, tạo nên một sự tương phản cực kỳ không hài hòa với vẻ lạnh lùng của hắn, là một sự mâu thuẫn, bí ẩn, đẹp đẽ.
Mặc dù lưu luyến, Doãn Phức vẫn bật lùi ra khỏi lòng hắn, ngẩng đầu lên.
—Quán nướng Lão Tiêu.
Doãn Phức không có ý kiến gì.
Đẩy cửa tiệm nhỏ, hơi nóng ùa ra, sau hơi nóng là một tiếng chào đầy quen thuộc.
“Trời ơi, đây là ai thế? Tiểu Cố! Gần đây sư phụ của cháu--”
"Chú," Cố Linh Sinh ngắt lời ông ấy: "Dẫn bạn đến."
"À." Ông chủ nghiêng đầu, nhìn thấy Doãn Phức đứng sau Cố Linh Sinh, không tiếp tục câu chào hỏi đó nữa, hỏi: "Vậy gọi một set đôi nhé?"
"Cảm ơn chú."
Doãn Phức vì một chữ "bạn" mà đứng ngây ra rất lâu, khi hồi phục lại tinh thần, đã thấy Cố Linh Sinh sắp ngồi xuống, Doãn Phức bèn bước theo định ngồi đối diện hắn.
Nhưng Cố Linh Sinh lại đột nhiên liếc nhìn cậu một cái, đầu gối vốn hơi khuỵu lại đứng thẳng người dậy, đi vào bàn bên cạnh lò sưởi.
Doãn Phức không biết tại sao Cố Linh Sinh lại chọn bàn ở trong, cậu ngơ ngác quay đầu nhìn tấm gương trên tường, thấy mũi mình đỏ ửng vì lạnh.
Tim cậu đập mạnh một cái, không biết là vì xấu hổ với cái mũi đỏ khó xử của mình, hay vì dường như đoán được lý do Cố Linh Sinh chọn bàn gần lò sưởi.
Doãn Phức đầy bối rối ngồi xuống đối diện Cố Linh Sinh, hơi nóng của tiệm nhỏ bao trùm trog không khí, mũi cậu lại đỏ lên, lần này không phải vì lạnh, mà là vì nóng.
Cố Linh Sinh không nói gì, ngón tay Doãn Phức dưới bàn xoắn vào nhau như đang nhào bùn, cuối cùng cũng nghĩ ra một chủ đề.
"Sư phụ?" Cậu nhớ đến câu nói dang dở của ông chủ lúc nãy: "Sao cậu lại có sư phụ?"
Động tác uống nước của Cố Linh Sinh khựng lại, Doãn Phức thấy yết hầu hắn đang trên đường cuộn xuống đột nhiên dừng lại, một giây sau mới tiếp tục cuộn lên, xuống, lên, xuống.
Dưới bàn, ngón tay Doãn Phức vốn đang xoắn chặt vào nhau lo lắng, bỗng dưng ngừng lại.
Yết hầu của hắn, đẹp quá.
"Làm thêm." Cố Linh Sinh đặt cốc nước xuống, ngắn gọn đáp.
"Làm gì? Tôi cũng muốn...!" Doãn Phức buột miệng, nói xong lại thấy hơi đường đột, lúng túng giải thích: "À, ý tôi là, tôi muốn đỡ đần gia đình một chút, nhà tôi chỉ có mỗi bà nội, tôi không muốn bà quá vất vả, tuổi già rồi mà còn..."
"Ba mẹ cậu đâu?" Cố Linh Sinh ngắt lời.
Doãn Phức ngẩn ra một lúc, rồi cười đáp: "Họ không còn nữa, khi tôi còn rất nhỏ họ đã không còn rồi."
Cố Linh Sinh nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, sâu hơn cả thường ngày. Sau một lúc lâu, hắn mới trầm giọng nói: "Xin lỗi."
"Ôi không sao đâu, tôi chẳng có ấn tượng gì về họ cả." Cố Linh Sinh chỉ nói hai từ đã làm đáy lòng Doãn Phức tràn đầy ấm áp, cậu thao thao bất tuyệt nói: "Bà nội nuôi tôi, tôi cũng hạnh phúc lắm, bà rất cưng chiều tôi, lúc nào có dịp, cậu đến nhà tôi sẽ biết! À đúng rồi, chậu hoa trà đó là bà cho tôi đấy. Mùa đông năm nay lạnh quá, cậu có thấy vậy không?"
Cố Linh Sinh bật ra một tiếng "ừm" từ cổ họng, hòa vào tiếng lò than tí tách của quán nướng, không nghe rõ.
"Phải không! Tin tức nói bên Hồ Nam thậm chí còn có bão tuyết nữa." Doãn Phức cũng chẳng quan tâm hắn có trả lời hay không, tiếp tục: "Tôi sợ lạnh, chỉ mong mùa xuân mau đến, nên bà nội đã bảo tôi mang theo chậu hoa trà này, bà nói, hoa trà nở rồi, mùa xuân sẽ đến."
Cố Linh Sinh nhìn cậu, không nói gì.
Doãn Phức không để ý, uống một ngụm nước cho trơn giọng, cuối cùng cũng nhớ ra để hỏi: "À phải rồi, cậu làm thêm ở đâu vậy? Có thể dẫn tôi đi được không?"
"Không được."
"À... ồ." Không ngờ hắn lại từ chối dứt khoát như vậy, giọng Doãn Phức cùng với sự nhiệt tình của cậu đồng thời xìu xuống, chìm trong hơi nóng mịt mù, như muốn bịt tai trộm chuông mà giấu đi.
Cậu nghĩ, mình đúng là đường đột thật nhỉ, mới quen nhau chưa đầy một ngày, đã bám theo hắn đòi ăn cơm chung, còn hỏi này hỏi nọ. Cố Linh Sinh nói đúng, hắn mua chậu hoa trà cho cậu chỉ vì lý do "làm vỡ hoa của người ta, chẳng phải nên đền sao", hoàn toàn không phải dấu hiệu thân thiện gì, hắn cũng đâu muốn kết bạn với cậu.
Bạn à? Thứ cậu nghĩ, chỉ là bạn bè thôi sao?
Cậu nhớ đến bộ phim "Bá Vương Biệt Cơ" mà cậu yêu thích nhất, nhớ đến những yêu hận tình thù của Trình Điệp Y, nghĩ đến từng giọt nước mắt cậu đã rơi vì nhân vật đó. Cậu lại nhớ tới một cô gái ở huyện đã viết cho cậu một lá thư màu hồng nhạt, mà khoảnh khắc cậu nhận được thư, trong lòng không phải niềm vui, mà là nỗi sợ hãi chẳng chút mừng rỡ.
Không biết từ khi nào, cậu đã mặc định mình là cùng một loại người với Trình Điệp Y.
"Vết thương của tôi, là do đi làm thêm." Cố Linh Sinh im lặng rất lâu bỗng nhiên nói.
"... Hả?" Doãn Phức ngẩn ra một lúc, mới nhớ ra vết thương chằng chịt cậu thấy trên cổ Cố Linh Sinh khi bôi thuốc lúc trước.
"Tôi..." Cậu định nói "tôi không sợ", nhưng lại nhăn mũi, không dám mạnh miệng, đành chuyển sang: "Sao... cậu lại làm việc chui vậy?"
Cố Linh Sinh lại im lăng.
Lúc này, ông chủ bưng một cái khay inox ra, đặt những xiên nướng thơm phức lên bàn: "Đây rồi! Cừu hấp, chân gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt nướng, nướng—"
"Chú Tiêu, chỗ chú có thiếu người không?" Cố Linh Sinh ngắt lời ông ấy.
"Hả? Tôi thiếu người bao giờ..." Chú Tiêu ngơ ngác, ánh mắt theo ánh mắt của Cố Linh Sinh liếc nhìn, thấy Doãn Phức, lập tức đổi giọng: "À đúng rồi đúng rồi! Sao thế, cậu nhóc này muốn đến à?"
Doãn Phức nhìn chú Tiêu, rồi lại nhìn Cố Linh Sinh, cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: "Chú... thực sự thiếu người ạ?"
"Ôi!" Chú Tiêu lau tay trên tạp dề: "Cháu nhìn xem, quán nhỏ của tôi bừa bộn quá rồi, cháu đến đúng lúc để dọn dẹp gì đó, hợp lý!"
Doãn Phức mất một lúc mới hiểu "dọn dẹp" mà ông nói chỉ là "làm vệ sinh". Quay đầu nhìn Cố Linh Sinh, hắn mặt không biểu cảm đang ăn xiên nướng, như thể hắn thực sự chỉ giúp một chút, bắc một cây cầu mà thôi.
Việc Doãn Phức làm thêm ở quán nướng Lão Tiêu, cứ thế được định đoạt.
Trên đường về trường, Doãn Phức chạy nhỏ theo kịp bước chân của Cố Linh Sinh, khẽ thở hổn hển nói: "Cảm ơn cậu."
Cố Linh Sinh lạnh nhạt liếc nhìn cậu, hỏi: "Chuyện gì?"
"Mời tôi ăn cơm, còn giới thiệu việc làm cho tôi."
Cố Linh Sinh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, nói: "Liên quan gì đến tôi."
Giọng điệu của hắn còn lạnh hơn cả đêm cuối đông ở Đông Bắc, nhưng bước chân vô tình chậm lại của hắn lại khiến Doãn Phức cảm thấy, hắn vội vàng phủi sạch quan hệ chẳng qua chỉ là mạnh miệng.
Nghĩ vậy, Doãn Phức không khỏi mím môi cười, cố tình vạch trần hắn: "Cậu đi nhanh quá đấy."
Bước chân của Cố Linh Sinh khựng lại rất không tự nhiên, sau cái khựng ấy, hắn lại tăng tốc, đi nhanh hơn trước rất nhiều, ngay cả gió thổi từ Siberia cũng không theo kịp hắn.
Doãn Phức đi theo sau hắn, lại chạy chầm chậm, cậu vui vẻ giẫm lên bóng của người đi trước, mỗi lần giẫm, lại lén cười một cái, miệng khẽ ngâm nga một giai điệu -- bài hát yêu thích thời thơ ấu của cậu "Mùa xuân nơi đâu".
Cậu nghĩ, tuy chậu hoa trà của bà nội đã vỡ, nhưng Cố Linh Sinh đã mua cho cậu một chậu hoa đang nở rộ. Bà nội nói, hoa trà nở rồi, mùa xuân sẽ đến.
Phải đấy, mùa xuân đã đến.
Nhưng Doãn Phức thật lâu vẫn không gặp lại Cố Linh Sinh.
Sau khi nhập học, lịch học dần trở nên bận rộn, từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, Doãn Phức không có lúc nào nghỉ ngơi, còn phải đi làm thêm ở quán nướng Lão Tiêu, đến cuối tuần mới cuối cùng có thời gian đến phòng 108 tìm Cố Linh Sinh.
Nhưng mỗi lần đến, đều được bạn cùng phòng của Cố Linh Sinh thông báo: Không có ở đây. Hỏi hắn đi đâu, câu trả lời luôn là không biết.
Doãn Phức nhận ra bạn cùng phòng của Cố Linh Sinh không nhiệt tình lắm, cậu vốn tưởng là do tính cách của họ, nhưng có một lần cậu nhìn thấy mấy người phòng 108 này quàng vai bá cổ đùa giỡn với nhau ở sân bóng rổ, cậu mới giật mình nhận ra không phải vậy.
Cậu nhớ đến lời dì Lưu từng nói, Cố Linh Sinh tính tình tối tăm, rất khó gần.
Tại sao mọi người đều không thích Cố Linh Sinh nhỉ? Tại sao mình lại cứ thích đến gần cậu ấy thế? Doãn Phức không biết là mình sai, hay mọi người sai.
Vì vậy, một ngày tháng tư, cậu đến hỏi dì Lưu, dì Lưu nói: "Tiểu Doãn, là do tính cách cháu tốt quá thôi, thật ra dì suốt ngày kéo cháu nói chuyện, cháu cũng thấy phiền lắm phải không? Doãn Phức vội vàng xua tay nói: "Không phải, cháu rất thích nói chuyện với dì."
Dì Lưu cười, lại nói: "Vừa hay dì có hai vé xem phim, cháu nói chuyện với dì lâu như vậy, tặng cháu này, đang chiếu phim 'Titanic' đấy, hẹn cô gái cháu thích đi xem đi. Doãn Phức vội nói: "Cháu không có—"
Còn chưa dứt lời, đã thấy Cố Linh Sinh vào tòa ký túc xá.
"Dì Lưu, ngày mai cháu nói chuyện với dì tiếp nhé!" Doãn Phức chạy theo một mạch, chạy vài bước lại quay lại lấy hai vé xem phim trên bàn, cười hì hì vài tiếng: "Dì Lưu, vé xem phim, cảm ơn dì!"
"Cố Linh Sinh!"
Người này vẫn đi nhanh như trước, Doãn Phức đuổi theo sau, đuổi thế nào cũng không kịp.
Khó khăn lắm mới đuổi kịp được, Cố Linh Sinh đã đi đến phòng 108, mở cửa định vào. Doãn Phức bước chân trái vào theo, khi nhấc chân phải lên mới nhận ra đây là ký túc xá người khác, không mời thì không được vào.
Ngay lúc cậu đang do dự, Cố Linh Sinh đã đóng cửa lại.
Nói chính xác hơn, là khép hờ. Nhưng có gì khác biệt đâu? Tiếng gọi vừa rồi của cậu đã khiến nửa hành lang quay đầu lại, chỉ có mỗi Cố Linh Sinh là không dừng bước.
Doãn Phức đứng ngoài cửa phòng 108, cảm thấy mùa xuân lại đi mất rồi.
Một tháng không gặp, có phải Cố Linh Sinh đã quên béng mất một người như cậu không? Cậu hỏi thăm chú Tiêu, chú Tiêu còn nói: "Tiểu Cố làm gì có bạn, quen biết bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy, chắc chắn thằng bé nợ cháu gì đó nên mới dẫn cháu đến chỗ tôi đấy!"
Phải rồi, Cố Linh Sinh làm vỡ chậu hoa trà của cậu, đánh cắp mùa xuân của cậu, nên đã trả lại một chậu hoa—trong mắt Cố Linh Sinh, như vậy là đã trả lại mùa xuân cho cậu rồi. Một lần sòng phẳng, không cần làm gì thêm nữa.
Đầu Doãn Phức cúi xuống, vô tình, hai tấm vé xem phim trong tay cậu đã bị vò đến nhăn nhúm.
Như thế này thì chẳng thể trả lại cho dì Lưu được nữa, nhưng Doãn Phức cũng không muốn đi xem phim với ai khác, bạn cùng phòng cậu rất tốt, Doãn Phức sẵn lòng cùng họ đi học, ăn ở căng tin, chạy bộ, nhưng không muốn xem phim chung.
Xem phim là một việc rất đặc biệt, phải làm cùng người đặc biệt mới được.
Doãn Phức thở dài, quay người định rời đi—
Giây tiếp theo mũ áo khoác đã bị kéo lại.
Doãn Phức quay đầu, thấy Cố Linh Sinh đã không còn đeo cái túi lúc nãy trên vai nữa, ánh mắt vẫn lạnh nhạt sâu thẳm như thường lệ.
"Có việc gì?" Cố Linh Sinh hỏi cậu.