Sư phụ của Cố Linh Sinh đã già, râu không cần phải nhuộm cũng đã tự bạc trắng.
Hồi còn trẻ, để trông giống một thầy bói thực thụ, ông đã tẩy tóc và râu thành màu trắng, qua bao nhiêu năm quả thật đã tích lũy được danh tiếng trong nghề, nhưng cũng khiến đám đồng nghiệp ghen tị đến đỏ mắt.
Cho nên, hôm nay Cố Linh Sinh vội vã lao ra khỏi trường, là bởi vì nghe tin sư phụ bị đám người đó bắt nạt.
Hắn liều mạng chạy thật nhanh đến con hẻm nhỏ nơi sư phụ bày sạp, chưa kịp thấy sư phụ đâu thì gáy đã ăn một nhát dao.
"Hai tên lừa đảo!" Chúng mắng.
"Chúng" là đám đồng nghiệp, cũng làm nghề bói toán. Chúng ra tay rất có chừng mực, mỗi nhát dao khiến Cố Linh Sinh đau đớn, nhưng không gây tổn thương nghiêm trọng gì.
"Đáng lẽ phải cứa sâu hơn mới đáng, để xem hai tên lừa đảo chúng mày dám dám báo cảnh sát không!" Chúng quăng lại câu nói đó rồi bỏ đi.
Cố Linh Sinh đỡ sư phụ dậy, dìu ông về căn hầm nhỏ tồi tàn, bôi thuốc cho ông, nghe ông lão nghịch ngợm lải nhải chửi rủa "Chúng chỉ là ghen tị với tài năng của ta!", hắn lặng lẽ nấu cho ông một tô mì.
Hắn biết tại sao những người đó ghen tị với mình và sư phụ, trên đời này không mấy ai có khả năng như họ, khả năng nhìn thấy đường thế giới* trên người mỗi người.
(*) Đường thế giới (世界線) là hướng phát triển xác định cho vũ trụ với những sự kiện bắt buộc sẽ xảy ra.
Hắn nhớ lúc nhỏ có một ngày, hắn nói với đứa trẻ hàng xóm, Hai Mập, rằng: "Hôm nay nếu cậu đến chợ rau ở đầu phố ăn vụng bánh cuốn, sẽ gặp mẹ cậu nắm tay với một người đàn ông khác đi ra, nếu cậu không ăn vụng, sẽ không bao giờ biết chuyện này."
Hai Mập khóc oà lên, chạy thẳng về hướng mỏ dầu nơi ba nó đang làm việc, nói muốn mách chuyện Cố Linh Sinh nguyền rủa cả nhà nó.
Bỗng nhiên, Cố Linh Sinh lại thấy một đường thế giới trên người Hai Mập - nếu Hai Mập chạy đến mỏ dầu, sẽ bắt gặp ba nó đang ngoại tình với nữ quản lý mỏ dầu. Vì thế hắn bèn kéo Hai Mập lại, nhưng dù có kéo thế nào cũng không giữ được.
Hắn đuổi theo Hai Mập rất lâu, đột nhiên dừng bước. Hắn lại thấy vô số con đường, nhưng tất cả đều dẫn đến một đích: gia đình Hai Mập sẽ phải tan vỡ.
Từ ngày đó hắn đã hiểu, mình chỉ có thể nhìn thấy số mệnh, nhưng không bao giờ có thể thay đổi nó.
Hơn nữa, người có số phận càng bi thảm, khả năng tiên tri được càng mạnh.
Hắn vốn tưởng cha mẹ chết trong vụ nổ mỏ dầu, bản thân bị đưa vào trại mồ côi, rồi bị lạnh nhạt, bị ngược đãi ở đó, số phận như vậy đã đủ bi kịch, nhưng hóa ra vẫn chưa đủ.
Cho đến hôm nay, hắn vẫn không thể nhìn thấy đường thế giới của mình, cũng không thể thấy đường thế giới của những người thân thiết với mình -- như cha mẹ, bạn bè hay người yêu tương lai.
Vì vậy hắn đã tìm đến sư phụ.
Sư phụ nói, muốn khả năng tiên tri của mình đạt đến mức mạnh nhất, phải chọn đường thế giới bi thảm nhất.
Cố Linh Sinh ngày trước thấy không cần thiết, nếu muốn đi theo sư phụ sống bằng nghề xem bói, khả năng hiện tại đã đủ rồi, cần gì phải khiến bản thân khổ sở hơn.
Nhưng sau khi gặp Doãn Phức, mọi chuyện đã khác. Hắn bắt đầu hỏi sư phụ hôm nay trên người hắn có những đường nào, nếu đường A là đạt điểm cao trong bài kiểm tra, đường B là kiếm được bộn tiền từ việc xem bói, đường C là bị sốt cao giữa mùa đông giá rét, hắn chắc chắn sẽ chọn đường C.
Mỗi lần gặp xui xẻo, khả năng của hắn lại tăng lên một chút, hắn càng có thể dự đoán chính xác hơn, Doãn Phức sẽ xuất hiện ở phòng quản lý vào đúng giờ nào, phút nào.
Bát mì được bày lên bàn, mùi thơm cuối cùng cũng khiến miệng sư phụ khép lại, ông thấy chỉ có một tô, hỏi Cố Linh Sinh: "Con không ăn à?"
"Có việc. Tối nay thầy đừng tắm, ngày mai con lại đến thay thuốc cho thầy." Hắn đeo ba lô lên lưng đi ra ngoài.
"Ồ--" Sư phụ kéo dài giọng: "Đã gặp cậu trai định mệnh đó rồi à?"
Cố Linh Sinh dừng bước, định cứng miệng cãi lại một câu, nhưng đột nhiên nghĩ sư phụ cái gì cũng thấy được, cuối cùng chỉ mất tự nhiên siết chặt dây đeo ba lô, im lặng đi ra ngoài.
Tiếng sư phụ húp mì vang vọng, khiến lời nhắc nhở kia như chìm vào không khí Đông Bắc nghi ngút khói, chẳng có chút trọng lượng.
"Linh Sinh à, con biết kết cục mà, đừng sa lầy quá."
Nhưng Cố Linh Sinh vẫn đi xe buýt ba chuyến đến chợ hoa, rồi đi mấy vòng bên trong, cuối cùng tìm được một chậu hoa trà đang nở rộ.
Hắn không biết chậu hoa của cậu trai đó sẽ nở ra màu gì, chậu hắn mua là màu trắng, hắn rất hài lòng, màu trắng luôn gắn với sự thuần khiết, giống như nụ cười của cậu.
Hắn sống ở tầng một, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, ngày nào cũng lén nhìn cậu nói chuyện với dì Lưu, ngày nào cũng lén nhìn nụ cười của cậu. Cố Linh Sinh sinh ra ở mỏ dầu bẩn thỉu, chưa từng thấy nụ cười nào sạch sẽ như vậy.
Cố Linh Sinh không biết cậu có thích hoa trà không, có thích "Bá Vương Biệt Cơ" không, có phải đến từ miền Nam không, có phải sẽ đuổi theo hắn cả đời không, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở phòng quản lý ký túc xá vào hồi nhập học mùa thu năm ngoái, hắn đã không thể nào quên được.
Hắn biết cái kết sẽ chẳng tốt đẹp, nên vẫn luôn kiềm chế. Hắn đã kiềm chế một tháng, hai tháng, một học kỳ... nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu thêm được nữa.
Mùa đông năm 1998 lạnh thật, cả kỳ nghỉ đông Cố Linh Sinh đều nghĩ, cậu trai ấy gầy như vậy, làm sao chịu nổi mùa đông đây?
Cứ nghĩ như vậy suốt kỳ nghỉ đông, hôm nay cuối cùng hắn cũng gặp được cậu trai đó. Cậu mặc một chiếc áo bông màu kem, càng làm nổi bật vẻ sạch sẽ xinh đẹp của cậu, nụ cười trên gương mặt cậu vẫn thuần khiết ấm áp như vậy, dường như mùa đông giá rét cũng không nỡ đi qua người cậu.
Hắn nhìn đến ngẩn người, quên mất trong tay đang cầm sào phơi quần áo, một phút không để ý, sào phơi quần áo đã đẩy chậu hoa của cậu rơi xuống.
Sau khi làm rơi hắn mới nhớ ra sư phụ đang bị đánh, lại vội vàng chạy đi. Hắn không biết mình đã để lại ấn tượng đầu tiên như thế nào, nhưng chắc chắn là không tốt.
Nhưng tốt hay không tốt thì có ích gì, dù sao kết cục cũng sẽ tệ như nhau.
Sư phụ đã từng nói: "Có vô số đường thế giới đè lên hai đứa, nhưng tất cả những con đường ấy đều sẽ dẫn đến chia ly, thậm chí cái chết, cửa tan nhà nát."
Mà giờ đây, ngồi bên giường Doãn Phức, Cố Linh Sinh cảm thấy như mình đang mơ.
Hắn biết rõ mình và cậu không có kết cục tốt đẹp, rõ ràng đã quyết định sau khi chôn hoa cùng cậu xong sẽ không qua lại nữa, nhưng khi Doãn Phức lo lắng nhìn hắn, nói “Cậu bị thương”, hắn vẫn không cứu vãn nổi, rơi vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu.
Phải rồi, cuối cùng hắn cũng biết tên cậu.
"À đúng, tôi tên là Doãn Phức, phức trong mùi lan thơm ngát*." Lúc lên lầu, cậu đã nói với hắn như vậy.
Phức trong mùi lan thơm ngát.
(*) Phức úc lan hương (馥郁兰香).
Cố Linh Sinh cúi đầu nhìn chậu hoa trà trong lòng, cảm thấy cái tên này thật thích hợp với cậu.
Hắn nghĩ ấy mình cũng nên tự giới thiệu, nhưng lại cảm thấy nói ra tên mình thật sự rất ngốc nghếch, chữ "Cố" lượn lờ mãi bên miệng, chuẩn bị kỹ càng nhưng vẫn không thốt ra được.
"Tôi biết, cậu tên là Cố Linh Sinh." Doãn Phức gãi đầu, cười "hì hì" hai tiếng: "Tôi hỏi dì Lưu đấy, không phiền chứ? Tên cậu... hay quá."
Trên mặt Doãn Phức là nụ cười ngây thơ rạng rỡ, một nụ cười mà hắn đã lén nhìn vô số lần. Lúc này, nụ cười đó là dành riêng cho hắn.
Làm sao hắn có thể phiền được, hắn vui còn không kịp.
"Có thể hơi đau đấy." Doãn Phức tìm được thuốc mỡ, kéo một chiếc ghế gỗ nhỏ ngồi trước mặt hắn, kéo tay hắn.
Vào khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, trời mới biết trái tim của Cố Linh Sinh đang đập nhanh như thế nào, cho dù bề ngoài hắn vẫn tỏ ra lạnh lẽo hơn cả mùa đông năm 1998.
Chính trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, hàng trăm suy nghĩ lướt qua đầu hắn, ví dụ như, rốt cuộc trái tim hắn đang đập thình thịch là vì biết trước Doãn Phức là người định mệnh của mình, hay vì chính bản thân Doãn Phức.
Nhưng khi miếng bông gòn thấm thuốc lạnh ngắt chạm vào vết thương trên cổ hắn, tất cả những suy nghĩ này đều tan biến.
Không phải vì thuốc quá lạnh, mà vì Doãn Phức đột nhiên đến rất gần hắn, và còn hỏi hắn, ở khoảng cách gần như vậy: "Có lạnh không?"
Cụp mắt nhìn, thấy trong đôi mắt long lanh ngoài sự ngây thơ và thuần khiết, không có gì khác.
Cố Linh Sinh đột nhiên tìm được câu trả lời, không phải vì tiên tri, mà là vì chính Doãn Phức. Dù sư phụ không nói với hắn rằng hắn định trước sẽ gặp một chàng trai như thế, hắn chắc chắn cũng sẽ rơi vào cái bẫy hoa trà này.
"Có lạnh không? Cậu nói gì đi chứ." Doãn Phức lại hỏi một lần nữa.
Cố Linh Sinh hoàn hồn, định vô thức lắc đầu, nhưng đột nhiên dừng lại, trầm giọng nói: "Có một chút."
"Lạnh à..." Doãn Phức có vẻ hơi lúng túng, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại một lúc rồi giãn ra, dường như chợt nảy ra ý tưởng, đôi mắt sáng lên nói với hắn: "Vậy tôi thổi hơi cho cậu nhé."
Cố Linh Sinh chưa kịp phản ứng, một luồng hơi nóng đã phả lên cổ.
Tim ngưng đập trong giây lát, Cố Linh Sinh hạ mắt, chỉ thấy Doãn Phức ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Ừm, vết thương không nóng lên là bao, nhưng trái tim và một vài nơi khác thì lại nóng lên.
"Ừm." Cố Linh Sinh chỉ khẽ đáp một tiếng, hắn sợ nói nhiều, sẽ lộ ra rằng giọng mình đã khàn đi.
Doãn Phức nghe hắn nói vậy thì dường như rất vui, cứ mỗi lần bôi một chút thuốc là lại thổi một hơi, dần dần, cậu càng đến gần Cố Linh Sinh hơn.
Cố Linh Sinh cảm thấy mình gần như có thể cảm nhận được hình dáng đôi môi cậu.
"Được rồi." Cố Linh Sinh đột nhiên đứng dậy, không muốn để một số phản ứng tự nhiên của mình đi xa hơn.
Thật ra lý trí đã mách bảo, hắn không nên tiếp xúc với Doãn Phức. Doãn Phức trông thuần khiết sạch sẽ như vậy, hắn không muốn dẫn cậu vào con đường thế giới mà đích đến chắc chắn là đau khổ.
Hắn từng hỏi sư phụ, liệu hắn và cậu trai định mệnh này có phải chắc chắn sẽ gặp nhau không, sư phụ nói, phải, nhưng gặp gỡ không có nghĩa là quen biết, hiểu nhau hay yêu nhau, chỉ cần bọn họ không đi đến bước yêu, kết cục sẽ luôn là tốt đẹp.
Hắn hỏi tiếp thế nào là "kết cục sẽ luôn là tốt đẹp", sư phụ nói, cậu trai đó sẽ thành công trong sự nghiệp, bà của cậu sẽ sống lâu trăm tuổi, bản thân hắn sẽ gặp một người khác đồng hành suốt đời, cùng nhau đến đầu bạc.
Sư phụ ngừng một chút, rồi lại nói thêm: "Thật ra trong tình cảm, chia tay trong hòa bình cũng được coi là một hành trình trọn vẹn, tiếc là hai người các con không tồn tại khả năng này, sau khi các con yêu nhau, mọi con đường thế giới đều tràn ngập hận thù, phản bội, tai nạn, và cái chết."
Hắn định hỏi sư phụ, vậy không có cách nào thay đổi số mệnh sao, nhưng nhớ đến chuyện gia đình Hai Mập lúc nhỏ, lại im lặng.
Chuyện cha mẹ Hai Mập đều ngoại tình bị cả mỏ dầu biết hết, không lâu sau hai người ly hôn, mỗi người tự theo tình nhân đến thành phố khác lập gia đình mới. Sau đó Hai Mập trở thành Hai Gầy, từ có cha có mẹ trở thành không cha không mẹ, Hai Mập vốn là một trong những đội viên đầu tiên của trường tiểu học, cuối cùng lại nghiện ma túy, chết đi.
"Này, phía sau vẫn chưa bôi hết đâu." Doãn Phức gọi từ phía sau.
"Không cần." Hắn mở cửa phòng ký túc định đi, nhưng lại mâu thuẫn ngước mắt nhìn biển số phòng.
Nhớ rồi, Doãn Phức ở phòng 417.
"Này đợi đã, hai tệ tám hào hai của cậu." Doãn Phức vội vã chạy về giường, lật gối lấy ra xấp tiền lẻ đó.
"Không cần đâu." Cố Linh Sinh nói vậy, nhưng động tác vặn tay nắm cửa lại khựng lại trong chốc lát.
"Vậy..." Doãn Phức dường như bị hắn làm cho lúng túng: "Vậy tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
"Không--"
"Tôi tối vẫn chưa ăn." Giọng cậu nghe thật đáng thương.
Động tác vặn tay nắm cửa của Cố Linh Sinh hoàn toàn dừng lại, dù không quay đầu, hắn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Doãn Phức khi nói câu này, đôi mắt chắc chắn long lanh nước, dáng vẻ vừa đáng thương vừa xinh đẹp.
Phải làm sao đây? Nếu hắn đồng ý ăn bữa cơm này với Doãn Phức, họ sẽ từ "gặp gỡ" chuyển sang "quen biết", sẽ tiến gần hơn đến bi kịch định mệnh...
Cố Linh Sinh quay đầu lại.
Doãn Phức đứng đó, hai tay bối rối nắm chặt xấp tiền hai tệ tám hào hai kia, ngón tay cọ nhẹ lên tờ một hào ngoài cùng, trên mặt lại cố gắng nặn ra một nụ cười, như thể làm vậy có thể che giấu sự ngượng ngùng của cậu.
Không biết tại sao, ánh mắt của Cố Linh Sinh đã chuyển xuống chân Doãn Phức.
Doãn Phức đi giày bông dày, hắn rõ ràng không thể nhìn thấy gì, nhưng hắn cứ cảm thấy, ngón chân dưới giày bông chắc chắn đang cố sức bấu vào đất, cuộn lại với nhau.
Với tâm thế muốn tìm hiểu sự thật, Cố Linh Sinh đột nhiên rất muốn bế Doãn Phức lên giường, cởi giày giúp cậu, nắm lấy mắt cá chân chắc chắn vừa mảnh vừa trắng ngần của cậu, xem xét thật kỹ.
"Cậu nói gì đi chứ." Doãn Phức lại nói.
Cố Linh Sinh ngước mắt lên, hắn nghe thấy mình hỏi: “Ăn gì?”