Những cảnh nóng bỏng cuối cùng cũng trôi qua, rốt cuộc Doãn Phức đã có thể tập trung vào đoạn cao trào của bộ phim.
Thảm họa ập đến, Jack và Rose bám vào mảnh gỗ trôi dạt giữa biển, Jack nói: "Winning that ticket, Rose, was the best thing that ever happened to me. It brought me to you."
Cố Linh Sinh ghé bên tai cậu dịch: "Trúng vé tàu là điều may mắn nhất trong đời tôi, nó đã dẫn tôi đến với em."
"Promise me you'll survive..."
"Hãy hứa với tôi rằng em sẽ sống--"
Giọng dịch trầm thấp của Cố Linh Sinh đột ngột dừng lại, thay vào đó là tiếng "soạt soạt" của giấy được rút ra, giây tiếp theo, một tập khăn giấy được đưa đến trước mặt Doãn Phức.
Doãn Phức đã khóc.
Nhưng cậu không muốn để Cố Linh Sinh phát hiện, nên vẫn luôn giữ im lặng, kiềm chế đến mức không dám hít mũi.
Sao... sao Cố Linh Sinh vẫn nhận ra được?
Doãn Phức không biết có nên nhận tờ giấy đó không, nếu nhận thì chẳng phải thừa nhận mình rất yếu đuối sao? Đàn ông con trai xem phim mà còn khóc. Cậu cố gắng nhăn mũi, nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến nước mắt chảy ngược trở lại.
Nhưng đột nhiên, trên màn hình, Jack buông tay. Anh chìm vào đại dương, Rose một mình gào thét trong làn nước lạnh giá.
Doãn Phức mở to mắt, nước mắt vừa mới kìm được đã lại trào ra, thậm chí còn nhiều hơn.
"Cầm đi." Cố Linh Sinh nhét giấy vào tay cậu.
Doãn Phức căm ghét bản thân vì đã quá đắm chìm vào bộ phim, cậu luôn như vậy, cảm xúc dồi dào, dù là chuyện hàng ngày, những cuốn tiểu thuyết hay mấy bộ phim hư cấu, chỉ cần một gợn sóng nhỏ cũng đủ để khiến lòng cậu dậy sóng ngập trời.
"... Cảm ơn." Doãn Phức chán nản cầm lấy giấy, kìm tiếng động xì mũi, cuối cùng còn cố nói thêm một câu: "Thật ra tôi không hay khóc đâu."
Cố Linh Sinh không nói gì.
Doãn Phức càng buồn hơn, buồn vì bộ phim đang xem, buồn vì bị Cố Linh Sinh phát hiện, buồn nhất là Cố Linh Sinh thờ ơ với mình. Cậu khẽ thở dài, nhìn vào màn hình, buông lỏng người dựa vào ghế sofa.
Ngay cả mùi xà phòng trên người Cố Linh Sinh cũng không còn thơm như vậy nữa.
"Cũng tốt." Cố Linh Sinh đột nhiên nói.
Doãn Phức quay đầu: "... Ừm?"
"Khóc được, cũng tốt."
Ý gì vậy? Doãn Phức vừa định hỏi, nhưng phim lại bắt đầu đối thoại, Cố Linh Sinh mở miệng dịch, cậu không chen vào được.
Cậu định cắt ngang để hỏi cho rõ, nhưng ánh sáng phim chập chờn chiếu lên xương mày Cố Linh Sinh, như một thung lũng bất ngờ lõm xuống trên núi, chứa đựng nỗi tang thương của năm tháng, một cảm giác không nên có ở độ tuổi này.
Doãn Phức bỗng tìm thấy thứ còn đẹp hơn và còn khiến cậu buồn hơn cả bộ phim.
Phim kết thúc, Cố Linh Sinh ngồi với Doãn Phức trong căn phòng nhỏ thật lâu.
"Tàn nhẫn quá." Doãn Phức vẫn chưa hết xúc động: "Tại sao Jack không cố thêm một chút nữa, đợi đến khi đội cứu hộ đến? Như vậy đã không phải là một bi kịch rồi."
Cậu xem phim, đọc tiểu thuyết mà nhập tâm là phải tìm người bàn luận cùng, huống chi là bộ phim "Titanic" khiến cậu dù là đàn ông con trai mà cũng không kìm được nước mắt này.
Nhưng Cố Linh Sinh vẫn không nói gì, Doãn Phức sốt ruột: "Cậu nói gì đi chứ."
Cố Linh Sinh không nhìn cậu, mắt vẫn dán vào màn hình đã tối đen, im lặng một lúc lâu rồi hỏi lại: "Nếu họ đều được cứu, có chắc là sẽ viên mãn không?"
Giọng hắn còn trĩu nặng hơn cả ánh mắt.
Nhưng Doãn Phức không để ý, khó hiểu hỏi: "Sao lại không? Ý cậu là... họ không môn đăng hộ đối à? Nhưng đã vượt qua được những sóng gió lớn như vậy, còn thứ gì không vượt qua được nữa? Chỉ cần họ yêu nhau không phải đủ rồi sao?"
Căn phòng rất yên tĩnh, Cố Linh Sinh hòa vào sự tĩnh lặng ấy. Doãn Phức mới giật mình, để ý thấy trong đôi mắt hắn thoáng hiện lên một nét bi thương. Giống như lúc xem phim vừa rồi, một khoảnh khắc hắn đã để lộ vẻ tang thương không nên có ở tuổi mười tám mười chín ấy.
"Con người luôn không thể chống lại số mệnh." Cố Linh Sinh nói.
Doãn Phức sững người trong giây lát. Cố Linh Sinh đang nghĩ gì thế? Cậu lo mình đã chạm phải nỗi đau của hắn. Cố Linh Sinh dường như mang một quá khứ nặng nề, nhưng cậu lại chẳng biết gì, và hắn cũng không có vẻ gì là muốn chia sẻ với cậu.
Quả nhiên, Cố Linh Sinh đứng dậy, mở cửa.
"Tôi phải đi làm thêm rồi."
Hắn ném lại một câu lạnh lùng, không giải thích gì cả.
Bên ngoài cửa, ông chủ đầu húi cua thấy họ đi ra, ngậm điếu thuốc trêu chọc: "Ồ, bộ phim 194 phút, hai đứa ở trong đó tận 210 phút à. Này, ghế sofa của tôi vẫn ổn đấy chứ?"
Cố Linh Sinh không trả lời, chỉ nói: "Cảm ơn, lần sau miễn phí."
Lần sau? Miễn phí? Lần sau nào? Miễn phí gì? Doãn Phức mờ mịt nhìn về phía ông chủ.
Ông chủ phả ra một vòng khói, nhướng mày, rồi nhìn về phía Cố Linh Sinh: "Khá xinh trai đấy, hóa ra cậu thích kiểu này à?"
Mặt Doãn Phức lập tức nóng bừng -- Ai xinh trai? Ai thích ai? Cố Linh Sinh... thích mình?
Khi bình tĩnh lại, trong cửa tiệm đã không còn bóng dáng của Cố Linh Sinh nữa.
Doãn Phức vội đuổi theo, đến cửa cửa tiệm thì dừng bước, lưỡng lự một chút rồi vẫn quay đầu lại, rụt rè nói với ông chủ đầu húi cua: "Cảm... cảm ơn!"
Khi Doãn Phức đuổi kịp Cố Linh Sinh, hắn đã đi ra khỏi con hẻm nhỏ, đứng ở ngã tư. Bước chân hắn vẫn nhanh như vậy, khi Doãn Phức đuổi kịp thì hắn vừa dừng lại, Doãn Phức lại va vào người hắn.
Doãn Phức vội bật lùi lại: "Xin l--"
"Cậu biết đường về trường, phải không." Cố Linh Sinh cụp mắt hỏi.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, Doãn Phức ngước nhìn hắn, phát hiện đôi mắt của hắn còn đẹp hơn dưới ánh nắng, vừa rồi trong căn phòng tối tăm kia, thực sự quá u ám.
Cậu nhìn một lúc mới nhớ ra trả lời: "À, biết, biết--"
"Ừm." Cố Linh Sinh vừa nhận được câu trả lời bèn quay người, không do dự bước lên vạch kẻ đường: "Sau này đừng tìm tôi nữa."
... Gì cơ?
Doãn Phức đứng ngây tại chỗ rất lâu mới hiểu được câu nói Cố Linh Sinh để lại.
Cậu bỗng cảm thấy ánh nắng hôm nay chẳng đẹp chút nào.
Doãn Phức ủ rũ suốt một thời gian dài.
Không phải cậu chưa từng nghĩ đến việc đi tìm Cố Linh Sinh để hỏi cho rõ, nhưng mỗi lần đến phòng 108, Cố Linh Sinh đều không có đó.
Cuối tháng ba, bạn cùng phòng xì xụp ăn mì gói hỏi "Thơm quá, Tiểu Doãn ăn một miếng không?", bình thường Doãn Phức còn sợ bạn cùng phòng không vui mà chạy qua húp một miếng, nhưng mấy ngày này lại hoàn toàn không có tâm trạng.
Bạn cùng phòng chưa từng thấy Doãn Phức buồn, thậm chí có thể nói, từ khi nhập học năm nhất, cậu ấy đã rất hiếm khi thấy Doãn Phức không cười.
"Sao vậy? Chẳng phải hoa của cậu đã nở rồi sao?" Bạn cùng phòng nhìn cậu, rồi nhìn chậu hoa trà, nghĩ bụng mình cũng không làm bắn nước mì lên trên đó nữa mà.
Doãn Phức liếc nhìn chậu hoa, bĩu môi, thầm nghĩ, thà Cố Linh Sinh đừng tặng hoa này còn hơn, không hy vọng thì sẽ không thất vọng. Giống như mùa xuân chưa từng đến, thì sẽ không có chuyện nó rời đi.
"Không có gì." Doãn Phức lắc đầu, không muốn lây tâm trạng tệ hại cho bạn cùng phòng, gượng cười nói: "Ăn nhanh lên, lát nữa là buổi thực hành cơ khí đầu tiên đấy, đừng đến muộn."
Thật ra Doãn Phức không mong đợi buổi học thực hành cơ khí này lắm, nghe các anh chị khóa trên nói, mỗi năm đều có người bị máy tiện nghiến đứt ngón tay, Doãn Phức thấy quá đáng sợ.
Vì chuyện của ba mẹ, từ nhỏ bà nội đã luôn nhấn mạnh với cậu, người nhà chúng ta không thích hợp mạo hiểm, cứ sống bình an, làm một người bình thường thôi.
Nhưng vừa bước vào cửa lớp, cậu đã nhìn thấy Cố Linh Sinh. Hắn đứng một mình ở hàng cuối cùng, ôm một quyển sách đọc, người qua kẻ lại trước mặt hắn, náo nhiệt ồn ào, chỉ có hắn là lặng lẽ.
"Sao đông người thế nhỉ." Bạn cùng phòng nói bên cạnh cậu: "À đúng rồi, lớp mình ghép với lớp Cơ khí 3."
Ghép lớp à... Vậy chẳng phải tuần nào cũng có thể gặp Cố Linh Sinh sao?
Doãn Phức bỗng bắt đầu mong đợi môn học thực tập này.
Thực hành cơ khí phải chia nhóm, Doãn Phức định chạy đi hỏi Cố Linh Sinh có muốn cùng nhóm với cậu không, nhưng lại chợt nhớ đến câu nói "Sau này đừng tìm tôi nữa" hôm đó của Cố Linh Sinh, lại lùi bước.
"Tiểu Doãn, tụi mình làm một nhóm nhé?" Bạn cùng phòng khoác vai hai người khác hỏi cậu.
"Này này này đừng có tranh Doãn Phức với nhóm tụi tôi chứ," Một bạn học khác đi từ xa lại, gọi lớn: "Tiểu Doãn, nhóm tụi tôi còn thiếu một người, cậu tham gia là đủ người rồi!"
Giọng cậu ta quá to, ánh mắt cả lớp vô thức hướng về phía họ. Nếu là bình thường chắc chắn Doãn Phức sẽ không thấy có vấn đề gì, nhưng...
Cậu lén liếc về phía Cố Linh Sinh, chỉ thấy hắn nhàn nhạt nhìn về phía tiếng nói một cái, rồi thu ánh mắt lại -- hoàn toàn không quan tâm, cũng không hề hứng thú.
Cậu không biết mình đã làm gì khiến Cố Linh Sinh khó chịu, có phải vì câu nói "hóa ra cậu thích kiểu này à" của ông chủ đầu húi cua hôm đó không? Nhưng đó đâu phải cậu nói, tại sao Cố Linh Sinh lại giận cá chém thớt chứ.
Hơn nữa đó chỉ là đùa thôi, có cần phải vậy không? Cố Linh Sinh rất phản cảm khi nghe người khác đùa về cậu và hắn sao? Hắn không ưa cậu, hay không thích bị đùa về chuyện đồng tính? Hắn không chấp nhận được sao? Vậy tại sao ban đầu hắn lại hỏi có thích "Bá Vương Biệt Cơ" không?
"Tiểu Doãn nói đi chứ, mọi người đang đợi ở đây!" Bạn cùng phòng gọi cậu.
"À, được." Doãn Phức giật mình: "Vậy... mấy người cùng phòng chúng ta làm một nhóm nhé. Xin lỗi Đại Hoàng, môn khác chúng ta cùng nhóm sau được không?"
Cậu không muốn làm mất lòng ai, nhất là khi Đại Hoàng còn là người nóng tính. May mà thường ngày cậu vui vẻ giúp đỡ người khác, tính cách tốt, các bạn học đều thích cậu, Đại Hoàng cũng không chấp nhất.
Sau khi quyết định xong, Doãn Phức lén quay đầu lại, chỉ thấy Cố Linh Sinh vẫn đứng một mình ở cuối, có vẻ chưa tham gia vào nhóm nào.
"Còn sinh viên nào chưa có nhóm không? Hoặc nhóm nào còn thiếu người?" Giáo viên hỏi.
Mấy người vội giơ tay lên, có người còn hét "Thầy ơi em chưa có ai muốn cả", sợ bị thầy giáo bỏ qua, nhưng Cố Linh Sinh chỉ chậm rãi giơ tay, độ cao vừa đủ qua vai, kiểu thái độ thầy thấy thì thấy, không thấy thì thôi.
"Này, bạn học ở hàng cuối kia, em hãy tham gia nhóm này đi."
Thầy giáo xếp Cố Linh Sinh vào nhóm của Đại Hoàng, Doãn Phức lại vui vẻ -- Đại Hoàng là bạn cùng lớp, quan hệ với cậu cũng ổn, như vậy có phải lại có cơ hội nói chuyện với Cố Linh Sinh không?
"Lại đây, tập trung nào!" Thầy gõ bàn: "Đầu tiên nói về quy tắc an toàn sản xuất, đừng để sang năm lại bị các em khóa dưới truyền tai nhau là bị đứt ngón tay!"
Doãn Phức vội tỉnh táo lại, sờ mấy ngón tay vẫn còn nguyên của mình.
Tiết học đầu tiên là làm búa.
Bạn cùng phòng vừa thao tác vừa nói: "Này các cậu biết không, Đại học Công Nghiệp có một truyền thống, nghe nói nếu tặng cái búa mình làm trong giờ thực hành cơ khí cho cô gái mình thích, thì tương đương với tỏ tình đấy! Mẹ nó lãng mạn vãi."
Lãng mạn ư? Doãn Phức cúi đầu nhìn cái búa nặng trịch mình đang làm, nghĩ bụng, ừm, cô gái nhận được búa thật sự có... vui không? Vậy... nếu người nhận không phải là con gái thì sao?
Nghĩ vậy, Doãn Phức quay đầu lại--
“Mẹ kiếp, mày có làm không thế? Mày không cần điểm nhưng bọn tao cần! Dân bên cơ khí bọn mày đều thế à? Mẹ nó, mặt cứ kéo dài ra cứ như ai nợ mày chắc!”
Doãn Phức sững người.
Là Đại Hoàng đang hét vào mặt Cố Linh Sinh.
"Tôi đang làm mà." Cố Linh Sinh nhàn nhạt hỏi lại.
Lông mày Đại Hoàng dựng đứng lên: "Mày tự làm việc của mày mà cũng gọi là làm á? Hợp tác, hiểu không? Không thì thầy chia nhóm làm gì?!"
"Cắt kim loại, là một bước rất đơn giản, không cần hợp--"
"Ra vẻ cái mẹ gì?!" Nắm đấm của Đại Hoàng vung lên.