Ngón tay Thẩm Thuần lướt qua khóe mắt y cười nói: "Bệ hạ sau này không được dùng ánh mắt này nhìn người khác."
"Cái gì?" Phượng Phi Bạch nghi hoặc hỏi.
"Bị Bệ hạ nhìn như vậy, thần muốn dâng cả tính mạng mình lên luôn rồi." Thẩm Thuần nắm lấy tay y, tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống, đeo vào tay y nói: "Hôm nay thần không thể ở lại, cứ để cái này ở cùng Bệ hạ nhé."
Chiếc nhẫn đó đã được đeo trên tay hắn hai năm. Dù chất ngọc lạnh lẽo, trên đó cũng mang theo hơi ấm của Thẩm Thuần. Phượng Phi Bạch không phải người không hiểu lý lẽ, chỉ là cảm thấy người này đi rồi, đại điện trống rỗng tối tăm, chỉ còn lại một mình y thì trong lòng trống rỗng.
Nhưng bây giờ... Phượng Phi Bạch nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc nói: "Khi nào ngươi lấy lại?"
"Sáng mai." Thẩm Thuần cười nói.
Chỉ ngủ một đêm, sáng mai là có thể gặp lại. Phượng Phi Bạch nhìn hắn nói: "Vậy ngươi sớm về nghỉ ngơi đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play