Khi Trầm Dật tỉnh giấc, ngỡ ngàng phát hiện mình vừa ngủ quên mà không cần phụ thuộc vào thuốc, một người từng được chuẩn đoán  và có bệnh án hồ sơ chứng rối loạn cảm xúc, mất ngủ nặng. Vậy mà có ngủ ngon được sao 

Không còn hình ảnh trong đêm tối liều mạng chạy về phía trước. Tương lai mờ mịt và u tối phó thác cho ánh trăng dẫn đường, đừng bao giờ ngừng chạy vì có người đang theo sát. 

Hắn ta cầm hung khí có thể là dao chặt thịt, khẩu súng, chai rượu hoặc bất cứ thứ gì.

Mọi thứ đều ồn ào và nhộn nhịp. Đặc biệt là âm thanh nguyền rủa ấy thật thân thuộc, 

“ Mày rất giống ả ta ”

“ Tao sớm nên giết mày cùng con đàn bà đó ”

Mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh, xuyên qua khung cửa sổ phủ lên các đường nét mềm mại, thanh tú của Trầm Dật

Cậu thầm nghĩ,  cũng may chọn trú tại quán cafe này nếu không chắc cái nóng gay gắt của mùa hạ sẽ nung cậu thành cái miếng cháy khét

Mắt cậu dời sang người đối diện,  đang đeo chiếc tai nghe Bluetooth màu đen rất phù hợp với phong cách của anh. 

Giang triết tựa đầu lên ghế,  mí mắt khép hờ cụp xuống. Toả ra khí áp thấp, điềm tĩnh, mang cho người ta suy nghĩ “người này rất lạnh lùng”

(+1 giả ngầu boy Giang Triết để cua vợ) \(°=°)/

Nếu là người khác Trầm Dật chắc chắn sẽ cảm thấy hắn ta thực nực cười và trẻ trâu nhưng loại khí chất này nằm trên người Giang Triết lại có vẻ rất cuốn hút, thần bí

Ọt ọt ọt ~

Âm thanh khiến bao người khó xử vang lên đánh tan bầu không khí. Bộ dạng cool boy ban nãy sụp đổ hoàn toàn, Giang Triết xấu hổ trợn mắt đỏ bừng tai

Tự nhiên cậu muốn xin rút lại suy nghĩ Giang Triết rất thu hút gì gì đó. Bỗng Trầm Dật thấy Giang Triết hơi tội nghiệp, chân anh ta đi đứng không tiện cậu đương nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc 

Vậy mà lại thiếp đi mất để Giang Triết bụng đói meo, giờ chủ nhân cái bụng đó đang oai oán nhìn cậu

Trầm Dật: “ yên tâm đồ ăn trưa của tôi nhiều lắm, cho anh hết đấy”

Giang Triết: “chúng ta cùng ăn!”

Nói rồi cậu lục tung chiếc balô của mình đem để lên bàn một hộp sắt hình chữ nhật có hai ngăn. Vừa mở hộp cơm ra mùi thơm dần lan toả, ở tầng dưới có cơm , thịt chiên, một quả trứng, tầng trên để đựng canh rau muống. Các món cực kỳ đơn giản 

 thực ra đồ ăn đem theo không nhiều lắm, với sức ăn của hai chàng trai trẻ lại càng không đủ no, sau đó cậu thấy Giang Triết lấy một gói mì hảo hảo để lên bàn

Thấy anh định ăn sống gói mì đó thì Trầm Dật vội ngăn lại đẩy phần cơm trưa nấu sẵn của mình cho Giang Triết, đoạt lấy gói mì sống từ tay anh đứng dậy đi về phía quầy cafe xin họ một ít nước sôi

 Giang Triết vừa ăn vừa khen ngon, anh múc một muỗng to bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến. Hương vị chua mặn ngọt hoà lẫn với nhau rất vừa đủ. Cơm dẻo dai ngon thơm thơm mùi gạo

Giang Triết: “ mấy món này là ai nấu cho cậu vậy”

Trầm Dật: “ tôi nấu”

Anh mồm chữ A mắt chữ Ở kinh ngạc, cảm thán

Giang Triết: “ cậu là hàng hiếm đấy ”

Trầm Dật: “???”

Cậu lườm anh một cái rồi cúi đầu húp vội nước mì hảo hảo. Khi Giang Triết ăn cũng tạo cho người ta cảm giác thèm thuồng giống như anh vậy, trông ăn ngon miệng đến lạ. 

Cõi lòng dâng lên vị ấm áp xa lạ. Chưa từng có ai ăn cơm cậu nấu miệng thì cười tít cả mắt, nhìn hạnh phúc như vậy khiến cậu muốn nấu cho người đó 10 nồi cơm.

Trầm Dật: “ hãy để tôi chăm sóc anh cho đến khi hoàn toàn hồi phục”

Giang Triết có hơi sững sờ: “ cậu sẽ làm gì cho tôi?”

Trầm dật nghiêng đầu suy nghĩ bắt đầu liệt kê: tôi có thể nấu cho anh mỗi ngày, chở anh đi học và ờm......, ở bên cạnh anh? 

Mặc dù cuộc sống ở nơi này rất thoải mái và mới mẻ, nhưng do mới chuyển đến được vài ngày, Giang Triết lại là người đầu tiên cậu bắt chuyện cùng.  giống như một cọng rơm cứu mạng giữa mảnh đất toàn người xa lạ.

Giang Triết khẽ cười: “ được, vậy từ nay hãy nấu cho tôi ăn nhé"

........…

Cổng trường chậm rãi mở ra, dưới thời tiết như hạn hán các học sinh nóng bừng bừng, uể oãi đi vào trường 

Trầm Dật đầy đau khổ mồ hôi ướt đẫm, chịu sức nặng của chàng trai cao 1m89 kế bên. Tay anh choàng qua vai Trầm Dật, cậu cũng đưa tay đỡ nhẹ bên eo anh. 

Mọi cặp mắt đổ dồn về phía hai người, cậu không quen bị nhiều người dòm gó nên nhanh chóng đỏ mặt thẹn thùng. Cố gắng nâng đỡ Giang Triết như muốn mạnh mẽ kéo anh chạy đi

Đám con gái hủ nữ xúm lại với nhau từ đằng xa đánh hơi chuẩn xác mùi mập mờ giữa tình huynh đệ

Bạn học A: “hai người kia dễ thương quá”

Bạn học B: “có cần dựa sát vậy không, tôi bắt đầu mê cp này rồi đó”

Bạn học C: “ thanh xuân vườn trường Ááá thể loại thần thánh gì đây”

Đứng trước sân trường rộng lớn đầy xa lạ, Trầm Dật tưởng như lạc vào mê cung vô tận không có lối thoát. Nơi đây quá rộng còn chia ra nhiều khu, trên vai cậu còn có một con koala to xác đeo bám rất nặng nề. 

ngay sảnh chính có nhiều tờ giấy A4 dán trên cái báo thông báo hình chữ nhật, trên đó ghi rõ họ và tên các học sinh kèm theo số lớp được sắp xếp sẵn

Giang Triết: “cậu là học sinh mới?”

Trầm Dật: “sao anh biết !?”

Giang Triết thấy cậu như đồ ngốc, khẽ đáp

Giang Triết: “ học sinh không biết đường đến trường là lần đầu thấy ”

Trầm Dật: “ anh học lớp nào để tôi đỡ anh đi”

Giang Triết: “ lớp 11B5”

Ôi thật sự trùng hợp, cậu cũng chuyển tới lớp 11B5 ấy. Ban nãy còn lo lắng sầu não không biết có mò đúng lớp không nếu lỡ đi nhầm mấy lớp khác thì nhục lắm. 

Trầm Dật: “trùng hợp thật tôi cũng học lớp đó”

Chỉ vì chuyện đơn giản vậy mà cười đến cong cả khoé mắt thế kia cậu ấy thật nhiều năng lượng như một mặt trời bé nhỏ Giang Triết thầm nghĩ vậy

Sắp gần tới lớp học Giang Triết vừa mở cửa các nam sinh trong lớp cuống cuồng lao tới chạy lại hỏi thăm 

Hàn tư: “ lão đại tụi em tưởng sẽ không gặp lại anh nữa huhu”

Đám con trai vừa rống la vừa phụ hoạ, chuyện Giang Triết là học bá đứng top 1 của trường ai ai cũng biết, anh hoàn hảo ở mọi phương diện thu hút cả nam lẫn nữ ,chàng hoàng tử trong mộng của biết bao người, chỉ với dáng người cao ráo, thư sinh , phong thái nho nhã, tính cách chính chắn trầm ổn lạnh nhạt. Đã vậy còn học giỏi, đẹp trai

Hôm nay một người chưa từng đi học trễ lại biến mất tăm trong buổi lễ khai giảng, làm toàn trường dậy sóng xôn xao một phen nhiều người còn cực đoan còn cầu nguyện cho anh đừng ra đi sớm

Giang Triết: “....”

Trần Phong: “ ây da lão đại sao anh lại bị thương ra nông nỗi này”

Không gian bỗng chốc im bặt, giờ mới để ý đôi chân quấn băng gạc trắng bên cạnh có một chàng trai lạ. Đang đứng chết trân tại chỗ, người đó được lão đại khoác vai thân thiết. Hai người tay chân dính liền..…

Đó là một nam sinh lạ mặt trông rất dễ thương và nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo hồng hào. 

Đám con trai: (không phải chứ lão đại nhà bọn tôi cong rồi!?)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play