Bấy giờ Trầm Dật chợt nhớ tới việc hôm nay là lễ khai giảng lớp 11. Mấy suy nghĩ linh tinh bay biến, vội mặc đồng phục lao xuống cầu thang
Dắt chiếc xe tồi tàn của mình ra khỏi nhà và phóng như bay lên đường. Mỗi lần quay bánh tiếng dây xích, rỉ sắt lại phát ra âm thanh
/Cọt kẹt/
Trầm Dật chạy loanh quanh một hồi vẫn không biết mình đang đi đến đâu. Cuối Tháng trước cậu được họ hàng mới nhận nuôi đành phải từ con hẻm bốc mùi chuyển đến thị trấn phồn thịnh. Tại đây mọi thứ đều xa lạ và mới mẻ
Các căn nhà lầu xây nối tiếp nhau, chúng được thiết kế tỉ mỉ và đầy màu sắc. Mặt đường không còn những bao rác đen hôi thối giống trong ký ức thay vào đó là các tán cây cổ thụ to lớn chứng tỏ đã trải qua hàng thập kỉ cùng ánh mặt trời len lỏi qua những tán cây.
Cảnh vật xung quanh như bừng sáng trở nên sinh động, rực rỡ. Trầm Dật khẽ nheo mí mặt dưới cái nắng chói chang tiếp tục đạp xe tìm trường học, vì biết bản thân chắc chắn trễ giờ nên cậu không vội vã như ban đầu mà cứ bình tĩnh vừa đi dạo vừa thưởng thức phong cảnh bình yên nơi đây
Giang Triết đang đeo chiếc balô, đi bộ trên lề đường bỗng linh cảm quay đầu nhìn sau lưng. Thì đập vào mắt anh là cậu thiếu niên mồm đang ngân nga câu hát mắt thì nhắm lại, phiêu theo nhạc. Anh hét toáng lên
“Ê !? Dừng lại !!!”
“Dừng...!”
Hai tay Trầm Dật bóp chặt phanh xe nhưng nó chỉ giúp giảm tốc độ lại một chút và chiếc xe cứ thế lao vào người nam sinh kia.
/Rầm/
“Tsh....”
Cơn đau tưởng chừng như dự đoán, đợi một lát vẫn không kéo đến chỉ có cảm giác mềm mềm ở bờ môi. Trầm Dật chậm rãi hé mở một bên mắt, ngũ quan sắc nét của người kia phóng đại nằm trong đôi mắt xanh dương
Cảm nhận đầu tiên của Trầm Dật về đối phương chính là khuôn mặt rất đẹp trai. Mái tóc đen nhánh và cặp mắt hổ phách uy nghiêm, áp đảo, cả hai bất ngờ nhìn chăm chú vào đối phương tựa như hoang mang
Giang triết toàn thân đau nhức bị thanh niên lạ mặt đè lên ngực còn chiếc xe đạp kia thì đè chân anh ta. Đau tới điếng người không thể nhúc nhích, anh trợn trắng mắt với người kia với hàm ý “đi ra khỏi người tôi”
Mỗi người đều có suy nghĩ rối bời riêng lại không để ý bờ môi cả hai đang dán chặt vào nhau. Đến khi phát hiện Trầm Dật gượng gạo đỏ mặt, đứng dậy đẩy chiếc xe đạp đang đè chân Giang triết
Trầm Dật: “ Anh...không..sao chứ!?”
Giang Triết đỏ bừng hai lỗ tai, bắt lấy tay của Trầm dật để cậu kéo mình lên. Bên dưới chân trái anh ta bầm tím một mảng lớn, khiến cậu có chút hoảng đỡ anh, ngồi lên yên sau xe đạp còn mình khuỵu một bên chân, cúI đầu xuống kiểm tra vết thương
May sao không hẳn quá nặng, chỉ có bên chân trái là bị trật cổ chân. Thoạt nhìn những chỗ khác đều lành lặn chỉ là quần áo cả hai xộc xệch đầy bụi bặm
Giờ mới để ý người kia cũng mặc cùng đồng phúc học sinh với mình, nghĩ là cả hai cùng một trường. Trầm Dật gượng hỏi
Trầm Dật: “Hình như chúng ta học chung trường, để tôi chở anh đến đó ”
Giang Triết không ngần ngại đồng ý vì bây giờ cả hai đều trễ giờ
Ngồi sau yên xe kẻ đã tông trúng mình làm cho anh không mấy tin tưởng lắm. Thấy người kia mãi vẫn chưa chạy anh thắc mắc hỏi
Giang Triết: “ sao vậy”
Trầm Dật: “tôi không biết đường đi”
Giang triết: “......”
Cuối cùng sau bao rắc rối cả hai cũng đến được trường
Trầm Dật: “ đóng cổng rồi ”
Giang Triết trầm mặc
Cả hai nhìn nhau như có sự ăn ý ngầm nhất trí đợi đến trưa rồi vào.
*Các trường thpt mở cổng vào 2 buổi là sáng và chiều, tiết 1 buổi sáng bắt đầu từ 7h sáng. Tiết 1 buổi chiều bắt đầu vào 1h trưa*
Mới vào đầu năm học mà cúp tiết thì sẽ bị thầy cô để ý và quản gắt gao nhưng chuyện đã lỡ rồi cậu không thể thay đổi được. Sẵn đang rảnh nên Trầm Dật chở anh tới một bệnh viện nhỏ, thật ra cậu không biết đường, tất cả đều nhờ Giang Triết bảo quẹo phải, đi thẳng , rẽ trái, chạy một hồi cũng tới bệnh viện
Bác sĩ chuẩn đoán vết thương quả thật không quá nặng nhưng phải cần một khoảng gian để hồi phục, sau đó bác sĩ dặn dò Trầm Dật
Bác sĩ: “thường xuyên xoa bóp cổ chân thì bạn cậu sẽ nhanh khỏi”
Trầm Dật gật đầu với bác sĩ, tay kia đưa tiền mà lòng chảy máu. Số tiền tiết kiệm ít ỏi của cậu lại mất một miếng nữa rồi
........…
Tại một quán cafe dành cho những người làm việc và nghỉ ngơi. Cậu và anh chọn ngồi vào một góc ít người và yên tĩnh
“Quên giới thiệu tôi tên Trầm Dật còn anh ?”
Anh nhướng mày đáp: “Giang Triết”
Đầu óc Trầm Dật rối loạn cứ nhớ về nụ hôn sự cố bạn nãy, nên từ nãy giờ cậu không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương đành mở điện thoại ra chơi game cố gắng dời suy nghĩ mình ra chỗ khác, còn Giang Triết lấy tập sách trong cặp bắt đầu học bài
Chỉ mới đây thôi bọn họ còn chưa từng quen biết, vậy mà khi đặt hai người vào cạnh nhau không khí chẳng hề gượng gạo mà hài hoà đến kỳ lạ
Tới khi Giang Triết Trết làm xong bài tiếng anh, thì phát hiện Trầm Dật ngục đầu lên bàn ngủ say xưa. Lông mi cậu rất dài còn không an phận như cánh bướm lâu lâu lại run vài cái, bờ môi căng mọng giống quả anh đào nhiều nước, làm người ta muốn cắn một miếng. Cơ mà anh ta được nếm thử rồi dù chỉ trong tích tắt nhưng.....rất ngọt
Giang Triết giật mình hoảng sợ, anh hoài nghi về thế giới quan, nhân sinh của mình. Thậm chí còn lo sợ, có phải do tại nạn xe đạp nên bản thân cũng bị chấn thương não rồi không