Nương nhờ theo ánh trăng của màn đêm, Trầm Dật sử dụng cơ thể mảnh khảnh cố gắng nhìn rõ phương hướng tránh né vật cản. Phía trước hoàn toàn tối đen như mực, đằng sau vọng lại tiếng chửi rủa của người bố nghiện rượu ngày một rõ hơn
Có vẻ như ông ta sắp đuổi kịp cậu, nghĩ tới viễn cảnh đó Trầm Dật bất giác khiếp sợ. Làn gió mát thổi qua những sợi tóc và dính bết trên gương mặt đầm đìa mồ hôi
Dù trước mặt toàn là bóng đêm không có nổi một tia sáng của ánh đèn đường nhưng Trầm Dật vốn từ nhỏ đã sống ở đây và quen cảnh bị người ta đuổi đánh thì việc cắt đuôi là chuyện dễ dàng
Vì đã quen thuộc địa hình các con hẻm nhỏ nên chẳng mấy chốc trầm dật xoay mình. Nhờ màn đêm che đi thân thể đang ẩn nấp sau góc khuất
Cậu nín thở như muốn che dấu sự tồn tại của mình ở mức thấp nhất, tiếng chân cận kề bên tai lúc lớn lúc nhỏ
Người ba vẫn còn đang đi loanh quanh tìm kiếm , chợt mọi âm thanh ngưng đọng. Một khoảng lặng rợn người luôn khiến người ta bồn chồn, nao núng.
Trầm Dật thu mình nép bản thân vào một góc, như linh cảm cậu ngẩng đầu lên chạm phải cái bóng đen cao lớn , ánh trăng khuyết mờ ảo , phủ lên đỉnh đầu người ba
Người đàn ông cười tà mị mang thần trí của kẻ say rượu, tinh thần không mấy tỉnh táo, giơ bàn tay cầm bình rượu lên cao, miệng thì lẩm bẩm như ác ma báo mộng. Khoảng cách của hai người quá gần , nên từng câu từng chữ người đàn ông phát ra đều lọt vào tai trầm dật
Ba :" thằng ranh con chạy nữa đi "
Giọng điệu chế nhạo, bỡn cợt . Đồng tử cậu mở to nhìn chằm chằm chai rượu sắp đập vào đầu mình , theo phản xạ tự nhiên đưa hai cánh tay lên đỡ
/Choảng/
Cậu bật mạnh dậy , vội hít thở từng ngụm không khí , lồng ngực trầm dật phập phồng liên hồi , đầu óc vẫn chưa kịp tỉnh táo lại sau cơn ác mộng vừa rồi. Chiếc chuông báo thức rớt dưới đất không ngừng réo inh ỏi.
Hoá ra tất cả chỉ là giấc mơ , phải không?
Cảm giác không phân biệt đâu là thật hay giả khiến đầu óc trầm dật mong lung , mất một hồi ngồi bần thần Trầm Dật mới thực sự hoàn hồn và rời giường đi đánh răng.
Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Thiếu niên ở độ tuổi 17 với đôi mắt biếc của đại dương và mái tóc vàng rối tung sau một giấc ngủ dài. Điểm nhấn đặc biệt nằm ở nét thâm quần ngay hốc mắt.
Đã bao lâu rồi cậu không có một giấc ngủ ngon ?
Truyện phải kể đến từ 3 năm trước, khi ấy Trầm Dật có một gia đình thực thụ. Một người ba và một người mẹ như bao gia đình bình thường khác nhưng ba chưa từng đối xử tốt với mẹ và cậu , mỗi ngày ông đều nhậu đến say mèm rồi bắt đầu về nhà la mắng và đánh đập mẹ con cậu.
Căn phòng khách tràn ngập những tạp âm thống khổ cùng với tiếng đập đồ , đỗ vỡ quen thuộc và vô số mảnh thủy tinh vương vãi khắp sàn nhà. Nó thân thuộc tới mức khắc sâu vào suốt quãng thời gian thơ ấu của cậu , tất cả chúng đều hỗn loạn và máu me
Mẹ cậu quỳ giữa mảnh vỡ thủy tinh , đôi chân trần bị những mảnh kính bén nhọn đâm vào loãng lỗ những vệt máu lớn đọng lại trên các mảng kính và nền gạch, bà cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay kẻ đang nắm đầu bà
Trầm Dật trơ mắt nhìn bà bị hành hạ nhưng không thể bảo vệ được , tay chân cậu bị đánh đến bầm tím cử động một chút thôi đã phải hít khí lạnh
Sau cùng đợi đến khi người đàn ông thiếp đi. Sẽ lại bắt đầu một cuộc chửi bới khác, điều khác biệt là người chịu đựng trở thành chính cậu.
Mẹ thường nói
“ Nếu không có mày ! Hà cớ gì tao phải sống trong cảnh chịu đựng chó má này”
Cậu im lặng , đứng yên chịu trận cho bà tuông hết mọi ấm ức , tức giận lên người mình. Cậu nhóc 9 tuổi với hai bên má ửng hồng. Làn da trắng nỏn in hằng dấu vân tay đỏ rực và cưc kỳ chói mắt
Cậu khẽ nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu nói với mẹ
"Hay là mẹ cứ đi trước đi.....sau này con sẽ trốn ba rồi đi tìm mẹ nhé"
Lời nói ngập ngừng chưa kịp dứt bị lấn áp bởi tiếng nức nở của người đàn bà , cái lưng cong gập xuống như đang vác trên vai gánh nặng to lớn
Cũng chính ngày hôm đó mẹ cậu như thông suốt dọn hành lý rời đi ngay trong đêm , chỉ để lại một lời nhắn
“ Mẹ yêu con !
“ Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt ! ”
Lời nói nhẹ nhàng và ân cần đến thế nhưng chỉ có Trầm Dật mới biết . Từ giây phút bà quay lưng rời đi , bước chân của bà kiên định và tuyệt tình đến nhường nào
Trầm Dật đơn độc đứng sau lưng cách cửa dõi theo nhịp bước ấy không hề ngập ngừng hay phân vân. Mãi đến khi hình bóng mẹ càng xa vẫn không đợi được câu nói
“ con có muốn đi cùng mẹ không ”
Một loại nỗi buồn sâu thẳm và cảm xúc bất lực vô vọng xâm chiếm tâm hồn Trầm Dật , đáng lẽ ra không nên kỳ vọng quá nhiều . Cậu sớm nên biết mẹ rất hận mình.…
Để Trầm Dật ở lại căn nhà này làm bao tải trút giận cho người ba kia . Chắc hẳn ông ta sẽ phát điên là và giết chết cậu mất..…