Cổ Dao đã quen bị người ta nhìn chằm chằm, đối với đủ loại ánh mắt từ lâu đã tập thành thói quen coi như không thấy. Trì Trường Dạ cũng chẳng khác gì hắn, những ánh mắt ấy chẳng hề khiến y cảm thấy khó chịu. Riêng Điền Phi Dung thì lại càng không bận tâm, ánh mắt càng nhiều, hắn càng vui vẻ.
Lần này Trì Trường Dạ mua không ít tài liệu luyện trận. Dù tu vi không ra gì, nhưng Điền Phi Dung vẫn có mắt nhìn, vừa thấy liền nhướng mày. Lai lịch của Trì Trường Dạ đúng là không đơn giản, dù không thể sánh với Phong Âm Hoa, thì cũng chẳng thua kém là bao. Một người như vậy lại bị cặp song sinh Cổ gia đẩy sang cho Cổ Dao, Điền Phi Dung thật muốn nhìn sắc mặt bọn họ khi biết chân tướng thì sẽ ra sao.
Cổ Dao thì thu hoạch không nhiều, bất quá Điền Phi Dung đã mở miệng hứa, sẽ nhờ người nhà hắn hỗ trợ thu thập thay.
“Phía trước chính là khu vực không ai quản lý, còn muốn vào xem không?” Điền Phi Dung chỉ tay về phía trước. Dù tam đại gia tộc chiếm cứ địa bàn, nhưng trong trấn và ngoài trấn vẫn còn những thế lực không nhỏ, lâu dần hình thành một khu vực không rõ quyền quản lý, hấp dẫn không ít tu sĩ tìm tới. Chỉ là ở đây xảy ra tranh chấp, thường sẽ không ai can thiệp, có thiệt mạng cũng tự chịu. Thế nên đa số tu sĩ thà bỏ tiền thuê một gian sạp nhỏ trong địa bàn của ba nhà lớn để được bảo vệ.
“Vào xem thử đi.” Nguyên thân tuy chưa từng đến đây, nhưng tiếng tăm nơi này thì từng nghe qua, Cổ Dao thấy hứng thú, “Ta từng nghe nói có người đào được bảo vật ở chỗ này.”
Điền Phi Dung cười lớn: “Không sai, nơi này tuy lẫn lộn đủ loại cá mè một lứa, nhưng ai biết được lại có kẻ mắt kém, coi trân châu như đá cuội mà bán ra.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT