Hứa Thu bước lên một bước, lại nhanh chóng lùi về ba bước, “rầm” một tiếng đóng sập cửa, khóa lại, rút chìa — động tác mượt mà dứt khoát, không chút do dự.
Cánh cửa bên ngoài tuy cũ nát, nhưng ít nhất vẫn giống như một công trình bình thường; còn khi cánh cửa ấy mở ra, cô như bước vào một thế giới kỳ quái và xa lạ hoàn toàn khác.
Khu phòng ngủ của các bé không giống ký túc xá của nhân viên, mà giống một vườn thú thu nhỏ.
Mỗi “phòng” nhỏ bé, thấp lùn, thực tế thì giống trang trại mini trong game, từng ô nhỏ được tường gạch đen thấp chia ra làm 10 ô vuông bằng nhau.
Không có rào chắn, không có lồng.
Một con đường hẹp chạy chính giữa, 5 ô bên trái, 5 ô bên phải, khít sát nhau không chừa kẽ hở, đối xứng hoàn hảo, cực kỳ thỏa mãn với người mắc chứng ám ảnh trật tự.
Mười bé đều ngoan ngoãn ở trong ô của mình, khi Hứa Thu lộ mặt, tất cả cùng nhìn về phía cô.
Không gian sau cánh cửa chỉ tầm 20 mét vuông, đường đi có thể nhìn thấu từ đầu đến cuối.
Dù chỉ nhìn thoáng qua trong chốc lát, nhưng với thị lực tuyệt vời, Hứa Thu đã thấy rõ toàn cảnh.
Từ cửa đến bức tường ngoài cùng, ngoài một cái thùng kim loại và một chậu rửa, không có ai cả.
Quả nhiên — như cô nghĩ, cả cái trại trẻ to như vậy, chỉ có một mình cô là nhân viên chăm sóc!
Muốn trở thành công dân liên bang đúng là không dễ gì — một người chăm mười bé, nghe thôi đã thấy là nhiệm vụ siêu khổ.
Ánh mắt Hứa Thu dừng trên ổ khóa cắm chìa, đầu óc vô thức trống rỗng, suy nghĩ bắt đầu dần tan rã.
Nghĩ đến mấy người ngoài hành tinh mà cô từng thấy từ khi tỉnh dậy: sinh vật thông minh của các hành tinh không nhất thiết phải có hình dạng người. Như con tàu chở cô đến đây, trong 59 hành khách thì chưa đến 9 người là hình người, còn lại đều kỳ quái, dị dạng.
Cái tên muốn gài bẫy làm cô té hôm trước, chẳng phải cũng là một con bạch tuộc khổng lồ sao?
Nên trong tình hình như vậy, việc Tòa án liên bang sắp xếp cho cô chăm sóc những bé không phải người — chẳng có gì lạ.
Nhưng! Nhưng mà!
Đằng sau cánh cửa, bé con đang nhìn cô — có một con lông xù siêu siêu dễ thương, thậm chí có thể không chỉ một con!
Chỉ là cô vừa nhìn thấy đã bị bé kia thu hút, đến mức chẳng còn tâm trí chú ý ai khác.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt đáng yêu của bé lông xù lúc nãy, Hứa Thu liền thấy xấu hổ đến mức muốn lấy chân đào hố chui xuống!
Nếu mấy bé đều là loại “bạch tuộc con”, hoặc đều có hình dáng na ná nhau, thì cô có thể bình tĩnh đối xử công bằng, làm một nhân viên chăm sóc cẩn thận và chuyên nghiệp.
Nhưng chỉ cần một ánh nhìn đó thôi, lý trí của cô đã vỡ vụn!
Thực ra Hứa Thu luôn biết việc chăm sóc trẻ con rất vất vả, nhưng cô thật lòng muốn làm tốt công việc này.
Mẹ cô lúc nào cũng hy vọng cô sẽ làm nghề giáo dục, nhưng Hứa Thu luôn từ chối, bởi vì nuôi dạy trẻ cần rất nhiều tâm sức.
Cô từng nghĩ rằng mình không đủ trách nhiệm, không thể đối xử công bằng với từng đứa trẻ.
Cô không phải con một, còn có một đứa em gái. Có lẽ vì em hoạt bát, nên luôn được bố mẹ quan tâm nhiều hơn.