Hệ thống có một không gian rất nhỏ, thường ngày chỉ để chứa hàng hóa.
Không gian đó có đất trồng và bãi chăn nuôi, nhưng phải tự tay cày cấy chăm sóc mới thu hoạch được.
Điều quan trọng là: thời gian bên trong không gian hệ thống trôi qua giống hệt với bên ngoài, cây trồng cũng cần thời gian thật để lớn.
Tuy nhiên, vì không gặp tận thế, gia cảnh của cô lại khá giả nên cô không cần phải lao động cật lực để kiếm ăn hay đổi lấy tiền bạc.
Hệ thống có thể chỉ đường, nhưng ứng dụng bản đồ trong điện thoại cũng làm được điều đó.
Thành ra hệ thống chẳng giúp được gì mấy, nên cô dùng nó như kho chứa đồ, hồi nhỏ thì giấu kẹo bánh cha mẹ không cho ăn, lớn lên thì để tiện dọn nhà.
Không ngờ, hệ thống lại đi theo cô đến tương lai, còn trú trong chiếc vòng cổ của cô, và để cô có thể sống sót, nó đã tiêu tốn phần lớn năng lượng của mình.
Dù nơi này không có ai, chỉ dựa vào thực phẩm từ việc trồng trọt trong hệ thống, cô cũng có thể sống sót qua một năm.
Nhưng nếu liên bang thật sự không cung cấp thức ăn cho người chăm trẻ, cô vẫn cần nghĩ cách tìm nguồn lương thực, tránh để đến năm sau bị đem đi mổ xẻ nghiên cứu.
Sau khi lấp đầy cái bụng, Hứa Thu vứt cái chai thủy tinh rỗng lại vào hệ thống – nó có chức năng tái chế chuyên biệt.
Vừa mở cửa bếp ra, cái loa lớn phía trên nhà trẻ đột nhiên vang lên.
Một giọng nam trầm, nghe rất trưởng thành, vang lên:
【Mời nhân viên chăm trẻ đến khu ký túc xá của các bé, tiến hành cho ăn.】
Nếu hôm qua Hứa Thu còn thức, có khi đã nhận ra – giọng nói này giống hệt giọng tối qua đòi “ăn thịt người chăm trẻ mới tới”.
Chẳng lẽ là cô hiểu lầm? Có thể đồng nghiệp và các bé cô phải chăm đều đang ở khu ký túc xá trẻ con?
Hứa Thu vội vàng xúc miệng, rửa mặt, phủi bụi bám trên áo khoác, rồi chỉnh lại cổ áo bị lệch.
Cô tìm một lúc lâu mới thấy một tấm bảng rơi trên đất, trên đó mờ mờ có hai chữ “bé con”.
Phía trên tấm bảng là một chỗ trên tường nhìn giống cửa ra vào, có một khe khóa nhỏ, nhưng vì quá bụi nên trước đó bị che khuất.
Nhưng cô không có chìa khóa, Hứa Thu cau mày.
Dường như hệ thống đọc được suy nghĩ của cô — một chùm chìa khóa từ phía bên kia tường bay đến.
Chùm chìa khóa màu bị rỉ sét, cầm vào còn hơi dính dính.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ mấy thứ linh tinh đó, cô phải để lại ấn tượng tốt!
Hứa Thu cắm chìa vào ổ, xoay phải hai vòng, dễ dàng mở được cánh cửa ẩn giấu ấy. Cô nở một nụ cười rạng rỡ, rồi — đập vào mắt là hàng chục cặp mắt đói khát, xanh lè như dã thú.