Cha mẹ tất nhiên vẫn yêu cô, nhưng khi còn nhỏ, Hứa Thu vẫn không thể nào không cảm thấy buồn vì sự thiên vị của họ.

Chính vì từng có cảm giác đó, Hứa Thu đã quyết định rằng: nếu sau này có con, cô chỉ sinh một đứa. Nếu nuôi thú cưng, cũng chỉ nuôi một con thôi. Cô sợ khi có hai “đứa”, mình sẽ không thể đối xử công bằng.

Trên đường đến đây, Hứa Thu đã nghĩ kỹ rồi: dù hiệu trưởng hay đồng nghiệp có làm khó dễ hay không, cô cũng sẽ chủ động nhận những công việc vất vả như dọn phân, để những công việc cần tương tác với các bé dành cho người khác.

Nhưng giờ đây, cô chẳng cần lo bị hiệu trưởng hay đồng nghiệp bắt nạt nữa — vì chẳng có ai cả.

Tình hình thậm chí còn tệ hơn cô nghĩ!

Cả nhà trẻ chỉ có mình cô, tất cả mọi việc đều đổ dồn lên đầu cô:

Cô phải nấu ăn, mặc đồ, tắm rửa cho bọn trẻ, còn phải gánh luôn cả trách nhiệm giáo dục!

Mà trong số đó, lại có một bé quá đỗi dễ thương, làm sao cô có thể không thiên vị đây?

Lúc nãy lúc gặp mặt, đám nhóc đó có thấy cô như bị “khùng” không?

Không đúng, chúng còn nhỏ thế, chắc chưa hiểu “khùng” nghĩa là gì…

Biểu hiện lúc nãy thật tệ, nghĩ vậy, Hứa Thu tự giật tóc mình một cái. Rồi chợt nhớ ra tóc có lẽ đang rối bù, người còn bám mùi khói dầu từ lúc nướng khoai trong bếp, cô vội quay đầu chạy thẳng về phòng của nhân viên chăm sóc.

Phải chỉnh trang lại bản thân cho đàng hoàng, ít nhất là để lại ấn tượng đầu tiên thật tốt cho các bé.

Phía sau cánh cửa vừa đóng lại, các “bé yêu” đưa mắt nhìn nhau.

Một con gà con lông vàng bông xù chít chít giọng the thé hỏi bé bên ô đối diện:

“Mộc Chi, có phải năng lực của cậu hỏng rồi không? Sao nó lại chạy mất?”

Một con dơi nhỏ đang lộn ngược treo mình trên giá cây khô vỗ cánh một cái, đôi mắt lấp lánh như hai viên hồng ngọc hoàn mỹ:

“Tớ nghĩ là nó thấy nhân viên mới kia dễ thương, nên cố tình thả cho chạy.”

Chúng không thể rời khỏi đây, nhưng lại có thể nghe rõ mọi động tĩnh trong nhà trẻ.

Hôm nay là lần đầu tiên Hứa Thu gặp chúng, cũng là lần đầu tiên chúng nhìn thấy cô.

So với các nhân viên chăm sóc từng đến trước đây, Hứa Thu trông nhỏ bé, yếu ớt và vô hại hơn hẳn. Cô chỉ cao bằng cánh cửa, người thì nhỏ bằng một phần tư khung cửa, giống hệt như loài “con người” được kể trong truyền thuyết. Không đứa nào xem một sinh vật yếu ớt như vậy là mối đe dọa.

Trong “phòng giam số 4”, cái gọi là “giường” chỉ là một cành cây to có chạc. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên đó còn có một cái mạng nhện lớn. Một con nhện lông xù trượt từ sợi tơ xuống, đôi mắt tròn xoe vì giận dữ:

“Đừng nói bậy nữa! Tớ không hề thả cho nó chạy! Với lại, con người đó nhỏ xíu, toàn là xương, thịt đâu đủ chia cho cả bọn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play