Sáng hôm sau, Trần Viên Viên dậy từ rất sớm. Cô nhìn sang người đàn ông nằm ở giường tầng giữa, vẫn chưa dậy. Trần Viên Viên quyết định ra nhà vệ sinh rửa mặt rồi đến toa ăn mua bữa sáng.
Cô mang phần ăn sáng đóng gói trở lại khoang tàu, vừa vào đã thấy Triệu Xuyên đang ngồi trên giường.
"Đồng chí dậy đúng lúc lắm, tôi đã mua đồ ăn sáng về rồi. Trên toa ăn chỉ có cháo và bánh bao chay, tôi lấy luôn cả hai."
Triệu Xuyên nhìn cô gái nhỏ đang tươi cười trước mặt. Trong lòng thầm nghĩ, sao hôm qua không thấy cô bé này trắng thế nhỉ? Má còn phúng phính, trông lại không hề béo chút nào. Anh hỏi: "Cô dậy sớm thế? Ngủ không ngon à?"
Trần Viên Viên cười trả lời: "Ngủ ngon rồi nên dậy thôi. Anh mau đi rửa mặt đi!"
Triệu Xuyên rửa mặt xong quay lại, thấy cô bé đang từng miếng nhỏ nhai bánh bao, một miếng cháo một miếng bánh, ăn một cách cực kỳ say mê. Vừa thấy anh về, Trần Viên Viên liền vẫy tay gọi: "Đồng chí Triệu, đây là phần của anh. Tôi ăn một cái bánh bao với một bát cháo là đủ rồi."
Triệu Xuyên nhìn hộp cháo to và bốn cái bánh bao trước mặt rồi chìm sâu trong suy nghĩ, chẳng lẽ cô ấy cảm thấy mình có thể ăn nhiều đến vậy à? Thôi quên đi, về đại đội rồi nhờ đại đội trưởng chăm sóc cô gái này nhiều hơn là được!
Sau bữa sáng, Trần Viên Viên bắt đầu quan sát những người cùng khoang.
Một chị gái giường bên cười hỏi bằng giọng Đông Bắc đắc sệt: "Em gái, em cũng là trí thức trẻ à? Đi vùng nào?"
Trần Viên Viên gật đầu: "Dạ, em tới huyện Bạch Dương, thành phố Q, Đông Bắc."
Nghe vậy, chị gái liếc nhìn hành lý của cô, nhắc nhở: "Em gái, mùa đông Đông Bắc lạnh lắm đó! Mặc thế này sao chịu nổi!"
Kiếp trước Trần Viên Viên cũng từng đến Đông Bắc, không cảm thấy lạnh thế. Cô đáp: "Em mang theo chăn bông, áo bông, quần bông rồi, chắc cũng đủ ấm. Hơn nữa còn có giường sưởi mà, em sẽ không chết rét đâu đúng không? "
Chị gái vội lắc đầu: "Để chị nói cho em nghe, muốn sưởi ấm thì phải đốt củi! Ngoài trời âm bốn, năm chục độ đấy, em biết lạnh đến mức nào không? Người ngoài trời nửa đêm là có thể đông cứng đấy! Chị không hề đùa đâu!"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chị gái, Trần Viên Viên cũng biết chị ấy đang thật lòng.
Lúc này, Triệu Xuyên chen vào: "Trên núi củi cành đầy rẫy, chịu khó nhặt thì mùa đông không sợ lạnh đâu."
Trần Viên Viên nghĩ cũng thấy đúng, chỉ cần chịu khó một chút là được, nên cũng thôi không lo lắng nữa.
Cô quay sang hỏi: "Chị ơi, chị đi đâu vậy? Đi thăm người nhà à?"
Chị gái cười: "Ừ, chị đi thăm chồng. Anh ấy đóng quân ở tỉnh J, chưa đạt tiêu chuẩn để đón vợ theo. Anh ấy được nghỉ một ngày nên chị tranh thủ qua thăm. Mẹ chồng còn giục sinh thêm một bé gái mũm mĩm nữa đấy!"
Nghe đến đây, mặt Trần Viện Viện đỏ bừng. Cái chuyện thế này mà chị gái cũng không ngại kể cho cô nghe! Cô hỏi tiếp: "Chị xuống ga nào vậy?"
Chị gái vừa nói vừa nhét cho cô một nắm hạt dưa: "Chị xuống ga Bạch Dương, còn bốn ga nữa. Nhưng chị đến huyện Đông Phong cơ, cách huyện Bạch Dương khá xa. Rảnh thì đến chơi nhé!"
Cứ thế, hai chị em vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả suốt chặng đường, thỉnh thoảng Triệu Xuyên cũng chen vào vài câu.
Đinh linh linh, đinh linh linh, tiếng chuông vang lên, thông báo: "Tàu sắp đến ga Bạch Dương, hành khách xuống ga chuẩn bị hành lý."
Triệu Xuyên hành lý không nhiều, liền xách giúp Trần Viên Viên một tay cái túi.
"Để tôi xách giúp cô cái này."
Trần Viên Viên đang loay hoay không biết làm sao thì nghe thấy vậy, lập tức gật đầu. Đây là anh tự nguyện nhé, không phải tôi nhờ đâu!
Chị gái bên cạnh cũng bắt đầu thu dọn hành lý. Trước khi xuống tàu, chị dúi cho Trần Viên Viên mấy viên kẹo: "Em gái à, đây là kẹo chồng chị mua, em cầm lấy ăn cho ngọt miệng. Chị thấy em có tướng phúc lắm, cũng muốn sinh được cô con gái xinh xắn như em!"
Trần Viên Viên ngượng ngùng, cũng lấy vài miếng bánh đậu xanh từ trong vali ra đưa cho chị: "Chị về còn phải chăm con, đây là chút bánh em biếu chị, không phải đồ gì quý giá đâu."
Chị gái nhận lấy, vừa cười vừa dặn: "Chị họ Trương, em cứ gọi chị là chị Trương . Nhà chị ở đại đội Mã Gia Trang, huyện Đông Phong. Có chuyện gì thì tìm chị nhé!"
Trần Viên Viên gật đầu: "Vâng, có thời gian em sẽ đến thăm chị!"
Xình xịch xình xịch — tàu chậm lại, dừng hẳn.
Mọi người lục đục xuống tàu. Vừa chia tay chị Trương, Trần Viên Viên đã vô cùng sửng sốt. Cô đang nhìn thấy cái gì thế này?!
Trước mắt là một hàng dài xe bò, người ngồi trên xe liên tục hô to: "Đại đội Đông Phong!", "Đại đội Đông Sơn!" ,"Đại đội Thái Bình!"
Còn chưa kịp phản ứng, Trần Viên Viên đã bị Triệu Xuyên kéo đến trước xe bò của đại đội Thái Bình.
Anh đặt hành lý lên xe rồi nói: "Chào chú Triệu, chú Khâu!" đồng thời đưa cho mỗi người một điếu thuốc. "Các chú ơi, hôm nay có bao nhiêu trí thức trẻ tới vậy?"
Ông chú cười tươi: "Ôi chà, hôm nay đến tám người lận đó! Cậu mới về à? Cô gái này là..."
Triệu Xuyên nhanh chóng đính chính: "Đừng hiểu lầm, đây là thanh niên trí thức Trần, năm nay phân về đại đội của chúng ta. Tụi cháu cùng toa tàu, đồ cô ấy nặng quá nên cháu giúp một tay thôi. À, chú giúp cháu nhắn với người ghi danh là cháu phải một hai ngày nữa mới về đội nhé!"
"À, được được. Ủa, gì cơ? Thanh niên tri thức Trần à? Là cô Trần mà lão Vương nhắc tới à?" Ông đội trưởng hỏi: "Cháu tên gì? Người ở đâu?"
Trần Viên Viên vội vàng trả lời: "Cháu tên Trần Viên Viên, người ở Kinh Thị. Còn chú Vương chắc là bạn của ông nội cháu."
Lúc này, những trí thức trẻ khác cũng lần lượt tới, gồm bốn nam ba nữ. Thêm Trần Viên Viên nữa là tám người.
Đội trưởng điểm danh, đối chiếu giấy tờ rồi mang giới thiệu thư đến công xã đóng dấu. Các trí thức trẻ khác cũng xếp hành lý lên xe bò, nhưng xe đầy nhóc đồ, không còn chỗ ngồi. Trần Viện Viện nhìn quanh, trong đám người có một nam một nữ cô chưa từng gặp, chắc là lên tàu từ ga giữa. Nhìn chiếc xe bò chật kín, cô thầm lo: Không biết về đại đội còn xa không? Chẳng lẽ phải đi bộ? Chết mất!
Thẩm Trường An nhìn chiếc xe bò không còn chỗ ngồi, có chút bất mãn: " Chú ơi, chúng ta ngồi xe nào?"
Bí thư Khâu nói: "Đội chỉ có một chiếc xe bò thôi, các cháu cứ để hành lý lên xe, rồi tự mình đi bộ về. Đại đội mình cũng không xa lắm, đi bộ chừng hơn một tiếng là tới rồi."
Nghe vậy, Thẩm Trường An lập tức tỏ thái độ, giọng điệu nghiêm khắc trách móc: "Cái gì? Bọn tôi còn phải đi bộ hơn một tiếng đồng hồ á? Tôi không đi đâu, giờ đã mệt chết rồi! Các người đón người kiểu gì vậy, chỉ có một cái xe bò không đủ thì đi mượn thêm mấy cái nữa chứ!"
Sắc mặt bí thư đại đội trầm xuống: "Đám thanh niên trí thức các người, nếu không chịu khổ được thì đừng có về nông thôn chúng tôi! Ở chỗ chúng tôi, bò còn kiếm được nhiều công điểm hơn các người đấy. Ai không muốn đi thì cứ nói, tôi sẽ đưa lên công xã xin chuyển các người đi chỗ khác ngay!"
Thẩm Trường An cãi lại: "Ông già này, ông có lý lẽ không vậy? Tôi mới nói có một câu mà ông đã uy hiếp tôi rồi à!"
Những người còn lại thấy Thẩm Trường An đang tự chuốc họa vào thân thì lập tức kéo ra xa vài bước, tỏ rõ ý muốn tách biệt.
Đúng lúc ấy, đại đội trưởng từ công xã quay về sau khi đóng dấu xong, vừa đi tới đã nghe thấy tiếng ầm ĩ liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế, còn chưa về đội mà đã cãi ầm ĩ lên rồi?"
Bí thư đại đội vội giải thích ngắn gọn tình hình. Đại đội trưởng nghe xong, sắc mặt cũng lạnh hẳn: "Ai thấy đi bộ về là cực khổ thì bây giờ nói luôn đi! Văn phòng Thanh niên trí thức ở công xã bây giờ còn chưa tan ca đâu, tôi có thể đưa các người quay lại tìm họ. Xử lý thế nào thì tự các người đi mà thương lượng!"
Thẩm Trường An nghe vậy lập tức hiểu là đại đội trưởng đang nhắm thẳng vào mình, nhưng cô ta không còn đường lui, vì cô không thể quay lại thành phố được, sau này vẫn phải sống ở đại đội. Gương mặt cô ta đầy vẻ oán hận nhưng cũng không dám nói thêm lời nào.
Các thanh niên trí thức khác cũng hiểu, chuyện đi bộ là không thể thay đổi được. Đại đội trưởng thấy mọi người im lặng, liền dứt khoát: "Đã không ai ý kiến gì nữa thì đi thôi!"
Ngay sau đó, đại đội trưởng và bí thư đại liền đánh xe bò đi trước. Nửa đường, Trần Viên Viên và mọi người đã bắt đầu thấm mệt. Trần Viên Viên nhìn những người bên cạnh vẫn kiên trì bước đi, ngại không dám than mệt.
Nửa chặng sau, gần như ai nấy đều bước đi mệt mỏi, lê từng bước một, vừa đi vừa nghỉ, nhưng không ai mở miệng đòi ngồi xe bò. Cả nhóm phải đi bộ gần hai tiếng đồng hồ mới về đến đại đội.
Vừa vào đến đội, đại đội trưởng đánh xe bò đến tận cổng sân của viện trí thức trẻ, rồi hô lớn: "Nhanh tay chuyển hành lý xuống!"
Trần Viên Viên đứng bên cạnh xe bò, không động tay vào chuyển đồ, chỉ đứng từ xa nhìn. Bỗng nhiên, từ đằng xa một đám người ùa tới, đi đầu là một ông lão ngoài năm mươi tuổi, phía sau là một nhóm thanh niên trai tráng, cuối cùng là một đám trẻ con lon ton.
Ông lão đi tới gần, hỏi: "Ở đây ai họ Trần?"
Bí thư đại đội và đại đội trưởng lén chỉ tay về phía Trần Viên Viên, nói nhỏ: "Chính là cô bé đó."
Trần Viên Viên lập tức lễ phép giới thiệu: "Cháu họ Trần, tên là Trần Viên Viên. Clà chú Vương mà ông nội cháu hay nhắc tới đúng không ạ?"
Phó đại đội trưởng Vương Ái Đảng nhìn cô bé một cái đã thầm nghĩ: "Chắc lão thủ trưởng của mình cũng bất đắc dĩ lắm mới để một đứa bé yếu ớt thế này xuống nông thôn cày cấy..."
Ông hiền từ đáp: "Đúng rồi, clà Vương Ái Đảng đây. Người nhà cháu vẫn khỏe cả chứ?"
Trần Viên Viên cười tươi: "Dạ, mọi người đều khỏe ạ! Ở nhà ai cũng nhắc choài, nên cử cháu xuống đây để hỗ trợ xây dựng tổ quốc mà!"
Phó đại trưởng Vương Ái Đảng cười ha ha: "Cháu mới tới chưa? Chắc chưa xem qua nhà ở đâu nhỉ? Đi, cdẫn cháu đi xem phòng trước, rồi về nhà chú ăn cơm luôn nhé!"
Ông quay đầu lại dặn dò: "Lão Triệu ơi, hành lý của cô bé đâu, giao cho đám Đại Trụ với tụi nhỏ khiêng về! Tôi dẫn cô bé đi xem nhà trước đây!"