“Vậy bảo bối không được bỏ rơi anh đâu nhé! Tiền và người sau này đều là của bảo bối hết!” Triệu Xuyên thấy Trần Viên Viên vui vẻ liền nhanh chóng đổi ý .

“Được thôi, sau này anh cứ theo em, em đảm bảo, chỉ cần em còn một bát cơm ăn, thì anh sẽ có một bát để rửa.” Trần Viên Viên bị tiền làm mờ mắt, lại bắt đầu nghịch ngợm. “Này, vừa nãy anh gọi em là gì cơ?” Cô còn đang mơ mộng thì một tiếng “bảo bối ” vang lên làm cô tắt điện luôn, khuôn mặt trắng trẻo thoáng chốc nhuộm đỏ ửng.

“Bảo bối chứ gì! Em là bảo bối chỉ thuộc về một mình anh!” Nói xong, anh liền kéo Trần Viên Viên ôm vào lòng, hít hà mùi sữa ngọt ngào trên người cô, khiến anh có cảm giác như đang ôm một em bé còn chưa cai sữa. Cả hai đều không cảm thấy hành động này có gì vượt giới hạn một người thì chưa quen với thời đại này, một người thì xem đối phương là của riêng mình.

Triệu Xuyên ngồi bóc hạt tùng cho Trần Viên Viên, bóc một hạt đút một hạt. Chủ yếu là vì hôm qua thấy móng tay cô bé của anh bóc hạt đến nứt ra. Trần Viên Viên thì nghĩ: bạn trai không dùng thì phí, có người đút thì cứ ăn thôi, chẳng nghĩ gì nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play