Chưa kịp để Triệu Xuyên nói gì, Tiểu Sơn đã chạy thẳng sang văn phòng đại đội kế bên, miệng hô lớn: “Ông nội Triệu ơi, anh Xuyên gọi ông đó!”
Đội trưởng nghe thấy Triệu Xuyên tìm mình thì vừa cười vừa mắng: “Cái thằng nhóc này, nó ở đâu thế? Sao không tự đến?”, “Anh ấy đang ở sân phơi lúa ạ!”, “Thế sao không tự sang đây?”, “Ông đi với cháu đi!” Một già một trẻ, hỏi đáp qua lại rôm rả.
Đội trưởng bị Tiểu Sơn kéo tay đi ra khỏi trụ sở, người lớn thì vội vàng tất bật, đứa nhỏ thì mặt mũi tỉnh bơ, rõ ràng đã quá quen với việc này. Đội trưởng nhìn là biết, cũng đã thành thói quen rồi.
Khi đội trưởng đến sân phơi lúa thì thấy Triệu Xuyên và trí thức Trần đang cùng ngồi xổm dạy học, xung quanh là một đám trẻ con. Hai người vừa nhìn thấy ông đến liền đứng dậy chào hỏi.
Đội trưởng nhìn thấy hai người, cũng không nghĩ nhiều, liền hỏi: “Thằng nhóc, tìm ta có chuyện gì thế?”
Triệu Xuyên lúc này mới nhớ ra chuyện chính, liền nói: “Năm nay cháu không đi làm, chú không cần chia khẩu phần lương thực cho cháu.” Vừa nói, anh vừa rút ra một điếu thuốc đưa cho đội trưởng.
“Giờ cũng hơn nửa năm rồi, cậu không đi làm thì cũng chẳng sao, cùng lắm cuối năm chia ít lương thực hơn một chút. Nhưng cậu không muốn khẩu phần là có phải trong đội có ai lại nói linh tinh đúng không?”
Giọng đội trưởng có chút giận dữ, tay cầm thuốc cũng khẽ run.
“Không có đâu ạ, chỉ là mấy hôm tới cháu phải ra ngoài khoảng mười ngày. Giờ đúng mùa thu hoạch, cháu không đi làm sợ gây khó dễ cho . Nhỡ có người lôi ra nói thì phiền.” Triệu Xuyên vừa nói vừa châm thuốc, tỏ vẻ rất biết suy nghĩ cho đội trưởng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT