Khương Mị như thể bị ai đặt lên giàn hỏa thiêu, khó chịu vô cùng, đang không biết phải làm sao thì Bùi Cảnh Xuyên bỗng mở miệng: “Đại lễ như thế, ta ngồi đây có vẻ không tiện lắm, để hôm khác lại tới bái phỏng tiên sinh.”

“Không sao đâu.”

Tô Hoài Tu giữ Bùi Cảnh Xuyên lại, sau đó quay sang Chu Hồng Viễn nói: “Hai người phu thê hòa thuận là tốt rồi, không cần câu nệ thế. Ở đây còn có quý khách, các ngươi lui ra trước đi.”

Sau khi bốn người rời đi, Tô Hoài Tu đưa bài văn của Chu Hồng Viễn cho Bùi Cảnh Xuyên xem: “Vị ban nãy là môn sinh ta đắc ý nhất. Tuy xuất thân nghèo khó nhưng vô cùng cần cù tiến thủ. Nếu hắn đợi đến khi đỗ đạt công danh rồi mới thành thân, ắt có thể cưới được người thê tử trợ giúp cho con đường làm quan. Thế nhưng hắn lại khăng khăng lấy người mình yêu, đủ thấy tính tình thuần hậu, tuyệt chẳng phải hạng kẻ xu thời a dua.”

Chu Hồng Viễn trông thư sinh yếu ớt, thế nhưng bài văn lại cực kỳ sắc sảo, từng chữ từng câu đều toát lên dã tâm sục sôi.

Bùi Cảnh Xuyên đọc kỹ mà không lên tiếng, Tô Hoài Tu nghĩ một lát rồi bổ sung: “Hắn mới thành hôn năm nay thôi. Ban đầu ta còn lo hắn đắm chìm trong tình ái mà bỏ bê việc học, không ngờ ý chí lại kiên định đến thế, đêm động phòng hoa chúc cũng để dành sau kỳ thi mùa xuân.”

Tay Bùi Cảnh Xuyên khựng lại, rồi khôi phục vẻ điềm nhiên như thường, hờ hững nói: “Tiên sinh sao biết được chuyện phòng the người khác? Hắn đã nhịn không được mà thành thân, sao có thể giữ mình đến sau kỳ thi mùa xuân?”

Ý là Chu Hồng Viễn nói dối.

Tô Hoài Tu lập tức bênh vực: “Hồng Viễn không lừa ta đâu. Phụ thân hắn mất sớm, mẫu thân một mình nuôi hắn và muội muội khôn lớn, chỉ mong hắn đỗ đạt công danh, làm rạng danh tổ tông. Có mẫu thân trông nom, tuyệt không để hắn vì nữ sắc mà hỏng việc. Huống chi sau khi thành thân, hắn không những không sa sút mà học hành càng thêm tiến bộ, đủ để chứng minh lời hắn là thật.”

Chu Hồng Viễn là học trò cần cù nhất mà Tô Hoài Tu từng thấy. Hắn có thể cả ngày chỉ ăn một chiếc bánh bao, tiền tiết kiệm đều dùng để mua sách. Dù là mùa đông lạnh buốt, hắn cũng đến lớp sớm nhất, về muộn nhất.

Văn chương của Chu Hồng Viễn rất xuất sắc, nhưng khoa cử không chỉ đánh giá tài năng. Hôm nay gặp được Bùi Cảnh Xuyên, Tô Hoài Tu mới nảy ý định giúp học trò yêu quý một phen. Với địa vị của Bùi Cảnh Xuyên, nếu có ai lọt vào mắt hắn, e là chưa cần thi xuân khảo thí đã có thể được tiến cử làm quan.

Dụng ý của Tô Hoài Tu rõ ràng, ông là cố giao của tiên sinh Bùi, mở miệng nhờ vả cho học trò cũng không phải việc gì khó. Nhưng sự chú ý của Bùi Cảnh Xuyên lại toàn bộ đặt vào chuyện Chu Hồng Viễn và Khương Mị chưa từng viên phòng.

Nếu điều đó là thật, vậy từ đầu đến cuối, Khương Mị chỉ từng có một người đàn ông.

Bùi Cảnh Xuyên khẽ vuốt ngón tay, hồi lâu mới cất giọng: “Bài văn quả là rất hay, tiên sinh có thể viết thư tiến cử cho hắn. Khi vào kinh, hắn có thể tạm ở lại phủ họ Bùi.”

“Thế thì phiền ngươi quá.”

Tô Hoài Tu vui mừng khôn xiết, đến mức muốn đích thân châm trà cho Bùi Cảnh Xuyên, nhưng hắn đã đón lấy ấm trà, dịu giọng đáp: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Xuân khảo thí vẫn phải dựa vào bản lĩnh của hắn, chỉ mong hắn đừng phụ lòng yêu mến của tiên sinh là được.”

(Xuân khảo thí: Kỳ thi mùa xuân)

Ngoài phòng, Chu Hồng Viễn nhận ra sắc mặt Khương Mị rất kém, tay cũng lạnh toát, vội vàng hỏi han: “Sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”

Khương Mị vừa định gật đầu để sớm được về nhà, thì Triệu Hành Tri đã chen vào nói: “Tam công tử nhà họ Bùi không phải người dễ gặp, dù tẩu tẩu không khỏe cũng nên vì Chu huynh mà ráng chút. Nghe nói mấy vị công tử nhà họ Bùi đều là hạng si tình, tẩu tẩu và Chu huynh ân ái như thế, biết đâu khiến tam công tử cảm động mà chiếu cố cho Chu huynh một phen đó.”

“Nàng đừng nghe Triệu huynh nói bậy,” Chu Hồng Viễn nắm tay Khương Mị, dịu dàng nói, “Nếu nàng không khỏe, không cần gắng gượng. Ta sẽ đưa nàng về nghỉ ngơi ngay.”

Hắn đã mong chờ buổi tiệc chia tay bạn cũ từ lâu, giờ người còn chưa đến đủ, nếu rời đi lúc này thì thật tiếc biết bao.

Khương Mị không đành lòng, đành dịu giọng: “Thiếp không sao, phu quân đừng lo.”

Triệu Hành Tri còn đang mong được trò chuyện với Bùi Cảnh Xuyên, nhưng đợi mãi vẫn không thấy người ra, chỉ thấy các đồng môn khác lục tục đến.

Bọn họ đều là học trò xuất sắc của Tô tiên sinh, ai nấy đều có tài thực học. Tuy tò mò muốn ngắm dung nhan công tử đệ nhất Hàn Kinh, nhưng cũng không quá mê luyến quyền thế. Đợi một lúc không thấy Bùi Cảnh Xuyên xuất hiện, họ liền chuyển ánh nhìn sang Chu Hồng Viễn và Khương Mị.

“Chu huynh cuối cùng cũng chịu đưa tẩu tẩu ra ngoài rồi. Hồi đó thành thân còn chẳng cho bọn ta uống chén rượu mừng nào, chẳng lẽ sợ tụi ta ăn uống chùa à?”

“Nhà cửa nghèo khó, nội tử lại nhút nhát, thật sự sợ tiếp đãi không chu toàn với chư vị.”

Chu Hồng Viễn chắp tay xin lỗi, lập tức có người đùa cợt: “Bọn ta đâu có chung sống với Chu huynh, sao không sợ bạc đãi tẩu tử?”

Mọi người phá lên cười, cười xong thì bầu không khí bỗng có chút vi diệu.

Khách hôm nay không nhiều, tính cả gia quyến cũng chỉ đủ hai bàn tiệc. Nếu Chu Hồng Viễn thực sự muốn mời thì hai bàn tiệc sao lại không lo nổi?

Chu Hồng Viễn lại ôm lấy eo Khương Mị, tán dương: “Mị nương không phải người bụng dạ hẹp hòi.”

Khương Mị thần kinh căng thẳng, sợ Bùi Cảnh Xuyên ra sẽ nhìn thấy nhưng lại không muốn Chu Hồng Viễn mất mặt trước bằng hữu nên vẫn mỉm cười phụ họa: “Mẹ chồng ta đã vất vả nuôi phu quân và muội phu khôn lớn, ta không muốn bà phải vì chuyện hôn sự của chúng ta mà mệt nhọc thêm.”

Mọi người lập tức khen Khương Mị hiểu chuyện, rộng lượng, nói rằng cưới được nàng là phúc phận của Chu Hồng Viễn, rồi chuyển sang đề tài khi nào thì sinh con.

Chu Hồng Viễn có lẽ vì quá vui nên nắm chặt tay Khương Mị, nói rằng sau xuân khảo thí, sẽ cùng nàng ba năm hai đứa.

Mọi người lập tức ồn ào reo hò, trong tiếng cười đùa ấy, Khương Mị nhìn thấy được Bùi Cảnh Xuyên.

Hắn chẳng biết xuất hiện từ khi nào, lặng lẽ đứng dưới hành lang phía xa, im lặng lắng nghe.

Ánh sáng dưới mái hiên mờ tối, sắc mặt Bùi Cảnh Xuyên chìm trong bóng râm, Khương Mị chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, hồn phách rối bời, chẳng nghe nổi lời người khác đang nói gì.

Bùi Cảnh Xuyên đứng yên dưới hành lang một lát rồi xoay người rời đi.

Đó là Bùi Cảnh Xuyên, danh chấn bốn phương, tiếng tăm lẫy lừng, hắn đến đây thăm hỏi tiên sinh, sao có thể hạ mình ngồi ăn cùng đám hậu sinh chưa đạt công danh gì?

Tâm trạng của Khương Mị khác hẳn mọi người.

Nàng chẳng những mong Bùi Cảnh Xuyên rời đi mà còn mong hắn đi thật xa.

Tốt nhất là sớm sớm quay về Hàn Kinh.

Không có Bùi Cảnh Xuyên, mọi người thả lỏng, thoải mái trò chuyện, Khương Mị cũng bớt căng thẳng, uống vài chén rượu.

Chu Hồng Viễn không uống giọt nào, là người tỉnh táo nhất trong bọn. Đợi khách khứa lần lượt cáo lui, hắn mới đỡ lấy Tô Hoài Tu.

Tô Hoài Tu có hơi ngà ngà, nắm chặt tay hắn không buông: “Con là học trò ta đắc ý nhất đời này, sau này nếu đỗ đạt, chớ để lợi danh mê mờ, quên mất cốt lõi làm quan.”

“Xin tiên sinh yên tâm, học trò nhất định ghi lòng khắc cốt, lấy việc phụng sự dân, chấn hưng xã tắc làm chí hướng.”

“Hay lắm!” Tô Hoài Tu bật cười sang sảng, cười xong thì hạ giọng nói, “Theo ta vào thư phòng, ta có chuyện muốn bàn.”

Chu Hồng Viễn dìu Tô Hoài Tu đi về phía thư phòng, vừa đi được mấy bước, hắn quay đầu lại dặn: “Ân sư đã say, ta sẽ ở lại trông nom. Mị nương cứ về trước, kẻo mẫu thân đợi lâu lại lo.”

“Vâng.”

Khương Mị cũng muốn về sớm làm tiếp mẻ đậu phụ, nhưng chưa đi được bao xa thì xe ngựa do Bạch Dật đánh lại từ lối rẽ bên kia xuất hiện.

Bùi Cảnh Xuyên chưa đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play