Hôm nay trời trong nắng ấm, là ngày đẹp để ra ngoài chơi.

Triệu Hành Tri, bạn đồng môn của Chu Hồng Viễn, cùng phu nhân đi trùng đường nên ghé đi chung.

Triệu Hành Tri là người giỏi xã giao, vừa gặp đã không tiếc lời khen Khương Mị, còn nhiệt tình bảo nàng cùng phu nhân hắn ngồi chung xe ngựa để trò chuyện cho đỡ buồn.

Khương Mị khó từ chối, đành phải lên xe.

Phu nhân Triệu Hành Tri tên Ngô Phương Nghiên, là nữ nhi chủ tửu lâu lớn trong thành, đã mang thai được năm tháng, bụng hơi nhô lên, người tròn trịa đẫy đà, tính tình dịu dàng, dễ gần.

Nhà họ Ngô khá có của, tuy đang mang thai nhưng Ngô Phương Nghiên vẫn mặc xiêm y thời thượng, trâm vòng đầy đầu, so với nàng thì Khương Mị ăn mặc có phần giản dị quá mức.

Hiện tại nàng chỉ còn vài bộ y phục rộng thùng thình cũ kỹ, ngoại trừ bộ váy áo đỏ thẫm và cây trâm hoa đào nàng mua khi thành thân với Chu Hồng Viễn là còn tươi sáng chút ít.

Hôm nay, nàng khoác bộ váy đỏ thẫm ấy. Vì mùa xuân thành thân nên váy có phần mỏng, nàng mặc thêm áo ngắn màu lam chàm bên ngoài, cài trâm hoa rồi mới ra cửa.

Vừa lên xe, Ngô Phương Nghiên liền chủ động bắt chuyện, hỏi nàng và Chu Hồng Viễn quen nhau ra sao, thành thân bao lâu.

Khương Mị đáp từng câu. Khi biết nàng mở một cửa hàng đậu phụ nhỏ, Ngô Phương Nghiên không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ:
“Muội thật giỏi, tự mình mở được cửa tiệm! Ta cũng muốn học làm ăn, kết quả bị phụ thân mắng cho một trận.”

Thời bấy giờ, địa vị thương nhân rất thấp. Phụ thân nàng ta phấn đấu nửa đời, khó khăn lắm mới cưới được một tú tài làm rể, sao nỡ để nữ nhi lại phải ra ngoài bươn chải, chuốc lấy lời dị nghị?

“Lệnh tôn cũng là vì thương tỷ, nếu thật sự làm ăn, giờ đang có thai rồi còn phải chạy ngược chạy xuôi bên ngoài nữa, chẳng phải khổ sao?”

Khương Mị an ủi. Ngô Phương Nghiên xoa bụng, mỉm cười:
“Cũng đúng, ta cũng không muốn con mình mai sau phải vất vả, lại bị người ta coi thường. Muội với Chu lang cũng nên tranh thủ nhé, đến lúc đó con chúng ta còn có bạn cùng học.”

Trong lòng Khương Mị trào lên vị đắng.

Nàng từng uống quá nhiều thuốc tránh thai, cơ thể tổn thương nặng, e rằng đời này chẳng thể có con nữa. Huống chi sau khi rời Chu Hồng Viễn, nàng cũng chẳng định tái giá.

“Tùy duyên thôi.”
Nụ cười của nàng có phần gượng gạo. Ngô Phương Nghiên nhìn ra điều đó, liền khéo léo đổi sang chuyện khác.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng trước một căn nhà tre. Khương Mị định xuống xe đỡ Ngô Phương Nghiên, vừa vén rèm lên liền bắt gặp một thân ảnh cao lớn, khiến nàng giật mình đến mức lập tức rụt tay lại.

Bùi Cảnh Xuyên!

Đồng tử Khương Mị co rút, vội vàng buông tay.

Nhưng rèm xe vừa buông xuống lại bị nha hoàn Ngọc Trúc vén lên, kinh ngạc nói:
“Phu nhân xem, vị lang quân kia là ai thế? Sao mà tuấn mỹ xuất trần đến vậy?”

Hôm nay Bùi Cảnh Xuyên mặc áo gấm đen thêu mây bạc kim tuyến, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn. Có lẽ vẫn còn chưa khỏi hẳn cảm lạnh, sắc mặt chàng hơi tái, cả người lạnh lẽo thanh cao như tùng tuyết ngày đông, khiến người ta không dám đến gần.

Giọng Ngọc Trúc hơi lớn, Bùi Cảnh Xuyên nghiêng đầu nhìn sang.

Khương Mị đã trốn sau rèm và người Ngọc Trúc, chỉ cầu đừng bị nhìn thấy.

Ánh mắt Bùi Cảnh Xuyên lạnh lùng khiến Ngọc Trúc sợ run, thì thầm:
“Vị lang quân này thật đẹp, sao mà ánh mắt dữ vậy…”

Khương Mị không đáp, đầu óc rối bời.

Nàng không ngờ Bùi Cảnh Xuyên cũng đến đây.

Nàng là do dự phút chót mới đồng ý đi dự tiệc, Bùi Cảnh Xuyên chắc chắn không vì nàng mà tới. Nhưng nếu lát nữa chạm mặt, Bùi Cảnh Xuyên chắc gì đã không giễu cợt hay trả đũa nàng?

Người đến hôm nay đều là bằng hữu thân thiết của Chu Hồng Viễn, nếu có gì sơ suất, không chỉ nàng thân bại danh liệt, mà Chu Hồng Viễn cũng sẽ trở thành trò cười.

Hậu quả ấy, nàng gánh không nổi.

Nàng đang muốn trốn thì Triệu Hành Tri đi tới:
“Vị kia là công tử số một Hàn Kinh, Bùi Cảnh Xuyên, phu nhân, đại tẩu, mau xuống xe theo ta và Chu huynh đến bái kiến!”

Giọng hắn không giấu nổi kích động, trong mơ cũng chẳng ngờ sẽ gặp được Bùi Cảnh Xuyên ở nơi này.

Đó là kỳ tài được đích thân Hoàng thượng khen ngợi, đừng nói làm bạn, chỉ được ngài ấy chỉ điểm vài câu đã là phúc phận hiếm có!

Ngô Phương Nghiên tuy chưa nghe danh Bùi Cảnh Xuyên, nhưng thấy trượng phu xúc động như vậy liền vội vàng xuống xe cùng Ngọc Trúc. Khương Mị hết cách, đành theo sau.

Vừa đứng vững, Chu Hồng Viễn đã nắm tay nàng, nhẹ giọng an ủi:
“Đừng căng thẳng, chỉ là chào hỏi thôi, không sao đâu.”

Nàng muốn rút tay ra, Chu Hồng Viễn lại nắm chặt hơn, kéo nàng đi thẳng tới trước mặt Bùi Cảnh Xuyên.

“Triệu Hành Tri, Chu Hồng Viễn đệ tử thư viện Minh Lộc, bái kiến Bùi công tử.”

Hai người đồng loạt cúi lạy, Khương Mị học theo Ngô Phương Nghiên, khẽ cúi đầu.

“Không cần đa lễ.”

Bùi Cảnh Xuyên lạnh nhạt đáp, như thể hoàn toàn không quen biết Khương Mị, chỉ khi ánh mắt quét qua đôi tay đang đan vào nhau của nàng và Chu Hồng Viễn, mới khựng lại một thoáng.

Ánh nhìn ấy lạnh băng đến mức như có thực thể.

Bàn tay Khương Mị đẫm mồ hôi, mãi đến khi Bùi Cảnh Xuyên quay lưng vào nhà tre, nàng mới dám thở mạnh.

“Sao tay nàng nhiều mồ hôi thế? Bị dọa à?”
Chu Hồng Viễn dịu dàng quan tâm, rút khăn lau tay cho nàng. Thấy hắn ân cần như vậy, trong mắt Ngô Phương Nghiên thoáng hiện vẻ ghen tỵ, khẽ nói:
“Vị Bùi công tử ấy khí thế đúng là khiến người ta run sợ.”

“Ngốc nghếch!”
Triệu Hành Tri biến sắc:
“Bùi gia là danh môn vọng tộc của Hàn Kinh, trong mắt Bùi công tử, chúng ta chẳng khác gì kiến cỏ. Có thể được diện kiến đã là phúc phận ba đời, còn muốn người ta tươi cười với ngươi sao?”

Giọng hắn không giấu nổi vẻ khinh thường. Mặt Ngô Phương Nghiên lập tức đỏ bừng.

Ở triều đại này, địa vị thương nhân rất thấp. Tuy nhà họ Ngô giàu hơn Triệu gia, nhưng Triệu Hành Tri vẫn thấy nương tử mình là trèo cao.

Ngô Phương Nghiên đang mang thai, hôm nay lại có khách ngoài, thế mà phu quân nàng đã như vậy, khi về nhà chắc càng vênh váo.

Ấn tượng của Khương Mị về Triệu Hành Tri tụt xuống đáy. Nàng chủ động nói:
“Là ta nhát gan bị dọa, phu nhân chỉ có lòng tốt bênh vực, Triệu công tử có trách thì cứ trách ta.”

Nể mặt Chu Hồng Viễn, Triệu Hành Tri không truy cứu thêm, chỉ hạ giọng:
“Lần này là cơ hội hiếm có, dù hai người không giúp gì được thì lúc nhập tiệc cũng phải cẩn thận giữ mồm miệng, đừng vì xúc phạm quý nhân mà hại lỡ tiền đồ của ta và Chu huynh.”

Ngô Phương Nghiên lấy lại tinh thần, gượng cười:
“Thiếp biết rồi, phu quân cứ yên tâm.”

Căn nhà tre này là nơi ở của viện thủ Tô Hoài Tu đồng thời là người đứng đầu thư viện Minh Lộc. Vào nhà, Chu Hồng Viễn và Triệu Hành Tri dẫn theo Khương Mị, Ngô Phương Nghiên đến bái kiến ân sư.

Bùi Cảnh Xuyên đến trước, đang cùng Tô Hoài Tu thưởng trà.

Chu Hồng Viễn và Triệu Hành Tri cúi lạy, sau đó nhìn về phía Khương Mị:
“Khương muội, qua đây.”

Bùi Cảnh Xuyên ngồi đối diện Tô Hoài Tu, tay cầm chén trà, như đang chuyên tâm thưởng thức, chẳng hề để tâm đến việc trong phòng.

Chu Hồng Viễn ôm eo nàng, xúc động nói:
“Tiên sinh với ta ân sâu nghĩa nặng, không có người thì đã chẳng có ta hôm nay. Nàng hãy cùng ta quỳ xuống dập đầu cảm tạ ân sư.”

Dập đầu bái ân sư là điều nên làm, nhưng Bùi Cảnh Xuyên lại ngồi ngay bên cạnh, nàng sao dám quỳ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play