Khương Mị vừa kịp ẩn mình thì một thiếu nữ đã bước vào phòng.
Không gian dưới gầm bàn chẳng lớn là bao, sợ bị phát hiện, Khương Mị chẳng dám nhúc nhích, đến hơi thở cũng thu lại.
Ngoài bàn, thiếu nữ mở lời đầy đau lòng:
"Bùi đại ca, huynh bệnh rồi, sao lại ăn thứ này?"
Giọng điệu nàng mang theo mười phần ghét bỏ, chẳng bao lâu sau, hương thơm mê người liền lan khắp phòng.
"Đây là cháo sơn dược thịt tươi, canh trứng hấp và canh gà đen đảng sâm mà muội cố tình dặn nhà bếp nấu riêng cho Bùi đại ca, huynh ăn thử đi."
Khương Mị trốn dưới bàn, chẳng thấy được cảnh tượng bên ngoài, nhưng chỉ cần ngửi mùi cũng biết tay nghề của mình tầm thường ra sao, khó mà sánh bằng mấy món nàng kia mang đến.
Sớm biết thế nàng đã làm món khác để lấy lòng Bùi Cảnh Xuyên rồi.
Bùi Cảnh Xuyên vốn có xuất thân tốt, dung mạo cũng tuấn tú, khi còn ở Hoa Lâu đã có biết bao kẻ muốn lao vào lòng hắn, giờ đến Kỳ Châu tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nếu cô nương này có thể khiến hắn động tâm, có lẽ hắn sẽ không còn…
Ý nghĩ ấy vừa nảy lên trong đầu, Bùi Cảnh Xuyên đã mở miệng:
"Ta ăn gì đến lượt ngươi quản?"
Giọng hắn vẫn khàn khàn, nhưng lời nói lại lạnh lùng không chút lưu tình, đến nỗi Khương Mị đang núp dưới bàn cũng cảm nhận được bầu không khí xấu hổ.
Một hồi yên lặng trôi qua, thiếu nữ rụt rè cất lời:
"Muội… muội đâu có ý muốn quản Bùi đại ca, chỉ là mong huynh sớm bình phục. Mấy món này cháo loãng vô vị, thịt xào cũng chẳng biết dùng gì chế biến, Bùi đại ca sống trong kinh thành ăn toàn cao lương mỹ vị, thứ này sao có thể nuốt trôi?"
Nói đến cuối, giọng nàng nghẹn lại.
Khương Mị nghe mà cũng thấy xót xa thay.
Bùi Cảnh Xuyên thật sự quá phũ phàng, một cô nương chưa xuất các, vất vả lắm mới gom đủ dũng khí đến thăm hắn, lại bị cự tuyệt thế này, còn mặt mũi nào mà chịu nổi?
Hắn chẳng hề cảm thấy mình làm sai, chỉ nhàn nhạt nói:
"Thứ gì có thể đặt lên bàn của ta, thì tất nhiên có thể đưa vào miệng ta."
"Xem ra là muội tự mình đa tình rồi. Muội mang hết những món này đi, đỡ chướng mắt Bùi đại ca!"
Thiếu nữ giận không nhẹ, sai người dọn cơm canh, nào ngờ tay lỡ va làm rơi một chiếc đũa.
Một đoạn bạch ngọc đũa rơi lọt vào trong khăn trải bàn, khiến lòng Khương Mị treo lơ lửng như ngồi trên gai.
Nàng không nhịn được, khẽ kéo lấy ống quần Bùi Cảnh Xuyên.
Rõ ràng hôm nay giữa hai người chưa phát sinh gì, nếu bị người ta bắt gặp nàng trốn dưới bàn, thì có nhảy xuống sông cũng rửa chẳng sạch.
Bùi Cảnh Xuyên không đáp lời, khiến Khương Mị cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, thời gian dường như kéo dài vô tận, mãi đến khi nghe hắn lạnh giọng:
"Nơi này không phải chỗ để ngươi giở thói đại tiểu thư, lui ra!"
Lời lẽ ấy cay nghiệt đến cực điểm, thiếu nữ hổ thẹn uất ức, hai mắt đỏ hoe chạy vội ra ngoài.
Tiếng bước chân dần xa, Khương Mị vừa thở phào, khăn bàn liền bị vén lên.
Bùi Cảnh Xuyên ngồi đó, từ trên cao nhìn xuống nàng, nhướng mày:
"Ra đây."
"…"
Với tư thế thế này, nếu nàng ra, tất sẽ chạm vào thân thể hắn.
Nhưng ánh mắt cùng sắc mặt hắn hoàn toàn không cho nàng cơ hội từ chối, Khương Mị do dự chốc lát, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn bò ra.
Không gian hẹp, Khương Mị không tránh khỏi chạm vào chân, vào ngực hắn, cuối cùng còn đụng cả vào cằm.
"Thứ lỗi."
Nàng nhỏ giọng nói, rồi đưa mắt liếc lên bàn. Cháo cùng món thịt xào dưa chua đều bị hắn ăn sạch, còn đồ của nàng kia đem đến chẳng hề đụng tới.
"Nhìn gì?"
Bùi Cảnh Xuyên bắt lấy ánh mắt nàng, Khương Mị vội cúi đầu, khẽ nói:
"Ta chỉ muốn xem món ăn có hợp khẩu vị không. Lần này quá gấp gáp, lần sau có thể..."
"Không có lần sau."
Hắn thẳng thừng cắt ngang. Vì ăn xong nên toát mồ hôi, sắc mặt cũng đã khá hơn, khí thế liền trở lại:
"Ta không thiếu đầu bếp."
Sắc mặt Khương Mị cứng đờ.
Bùi Cảnh Xuyên quả thật không thiếu người nấu ăn, hắn thiếu là người có thể cùng hắn sưởi ấm trên giường.
Nhưng nàng đã chuộc thân hoàn lương, lại gả làm thê tử người ta, chẳng còn là kỹ nữ biết lấy lòng đàn ông như thuở trước nữa rồi.
Nàng không thể hạ mình.
Tuyết ngoài trời chưa ngớt, trong sân đã dày một lớp, Khương Mị cảm thấy lạnh thấu xương, toàn thân như sắp đông cứng.
Hồi lâu sau, nàng mới lấy lại được giọng:
"Vậy nếu công tử không cần đầu bếp, ta giờ có thể rời đi rồi chứ?"
Sau lưng là bàn, phía trước là Bùi Cảnh Xuyên, tư thế hai người đầy ám muội, nhưng không khí lại lạnh băng căng thẳng.
Một lát sau, Bùi Cảnh Xuyên cũng buông tha, để Khương Mị rời đi.
Bước chân nàng lảo đảo, đến gần cửa liền ngã nhào, lòng bàn tay trầy xước rỉ máu, nhưng nàng chẳng màng đau đớn, vội vàng đứng dậy.
Chỉ sợ bị Bùi Cảnh Xuyên cho là nàng cố tình diễn trò đáng thương.
Bùi Cảnh Xuyên thấy nàng té ngã, chân mày khẽ nhíu, tay siết thành quyền, gân xanh nổi rõ, cuối cùng vẫn mở miệng:
"Đưa nàng ấy một chiếc ô."
Bạch Dật thấy vậy không nhịn được nói:
"Nàng ta chỉ là kẻ vong ân phụ nghĩa, thấy lợi liền theo, chủ tử đối với nàng có phải quá mềm lòng rồi không?"
"Ngày ngày làm lụng vất vả với gã thư sinh nghèo đến bữa cũng không no, thế mà vẫn cam tâm leo lên giường để cứu hắn khỏi cảnh tù tội. Ngươi từng thấy kẻ tiểu nhân nào giống nàng sao?"
Bùi Cảnh Xuyên phản bác, giọng đầy lạnh nhạt, hình ảnh đôi tay mòn mỏi của Khương Mị vẫn hiện rõ trong đầu hắn, chẳng thể xua đi.
Bạch Dật nghẹn lời, rồi vẫn gượng gạo nói:
"Nhưng khi xưa nhờ có chủ tử che chở mới tránh được lăng nhục, nàng lại dùng lời ngon ngọt lừa tiền của chủ tử, việc này thì giải thích sao đây?"
“……”
Lời vừa dứt, gian phòng bỗng rơi vào yên lặng quái lạ, sắc mặt Bùi Cảnh Xuyên vừa mới dịu đi lại trầm xuống, xanh mét.
Khương Mị thà gả cho Chu Hồng Viễn nghèo kiết xác mà chịu khổ, cũng không chịu làm chim hoàng yến trong lồng của hắn. Nói trắng ra, nàng không thích hắn, còn cho rằng hắn còn chẳng bằng một thư sinh nghèo.
Nàng chỉ quên ơn một mình hắn, chỉ lợi dụng một mình hắn.
Dù Bạch Dật có là kẻ thô lỗ đến đâu cũng nhận ra mình đã lỡ lời, lập tức nói:
"Thuộc hạ… thuộc hạ lập tức đưa ô cho nàng."
Khương Mị như kẻ mất hồn quay về quán đậu hũ, chẳng bao lâu, Chu Hồng Viễn đã trở lại.
Hắn chạy một mạch về, thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.
Khương Mị muốn đưa tay lau mồ hôi cho hắn, nhưng tay vừa nhấc đã buông xuống.
Nàng đã quyết định, sau khoa thi mùa xuân sẽ tự xin từ hôn phu quân, thì không nên có thêm cử chỉ thân mật nào nữa.
Chu Hồng Viễn chẳng nhận ra sự thay đổi của nàng, như hiến vật quý, lấy ra một gói hạt dẻ rang đường:
"Thứ này phải ăn nóng mới ngon, Mị nương, nàng nếm thử đi!"
Tuyết đọng trên đường trơn trượt, vạt áo hắn đã lem bẩn, mép ô cũng rách, hẳn là trên đường bị ngã, thế mà chẳng than vãn lấy một lời, chỉ dõi mắt trông nàng đầy mong mỏi.
Cứ như chỉ cần nàng vui, thì dù có té bao nhiêu lần cũng cam lòng.
Mắt Khương Mị cay xè, sợ bị hắn nhìn ra tâm tình, nàng cúi đầu, cẩn thận lấy một hạt dẻ.
Gói hạt dẻ ấy được hắn ôm ấp kỹ càng trong ngực, vượt qua mưa tuyết vẫn còn nóng hổi.
Đầu ngón tay Khương Mị bị bỏng đến đau rát.
"Thế nào, ngon không?"
Chu Hồng Viễn không nhịn được hỏi, Khương Mị nghẹn họng chẳng đáp nổi, chỉ không ngừng gật đầu.
Ngon lắm.
Thơm bùi mềm dẻo, là mỹ vị cả đời nàng chẳng thể quên.
Khương Mị cứ tưởng mình che giấu rất giỏi, nào ngờ lát sau nghe Chu Hồng Viễn nói:
"Mi nương, lấy ta khiến nàng phải chịu khổ rồi. Nàng yên tâm, tương lai ta đỗ đạt vinh hiển, nhất định sẽ để nàng ra đường có xe đưa rước, không còn đói rét, sơn hào hải vị mặc nàng chọn lựa."
Hắn lặn lội trong tuyết chỉ để mang về cho nàng ít hạt dẻ, nàng còn chưa vui, thế mà hắn không hề trách nàng vô lý, ngược lại chỉ biết tự trách mình chưa để nàng sống yên ổn.
Đúng là đồ ngốc.
Một người như hắn, đáng lẽ phải cưới một thê tử đoan chính dịu dàng mới đúng.
Khương Mị đè nén tâm tình, ngẩng đầu mỉm cười:
"Được, thiếp chờ ngày ấy của phu quân."
Về sau, Chu Hồng Viễn càng thêm chăm sóc nàng chu đáo. Vài hôm sau, hắn còn đề nghị dẫn nàng cùng nhóm bạn học ra ngoài du ngoạn.
"Bọn họ đều là tri kỷ đồng chí hướng với ta, vẫn luôn muốn gặp Mị nương, ta sợ nàng không thoải mái nên chưa đồng ý. Nhưng sau kỳ thi xuân chúng ta sẽ mỗi người một ngả, nàng theo ta đi, cùng họ từ biệt một lần nhé."
"Bằng hữu của phu quân hẳn đều là bậc tài tử, thiếp chẳng biết chữ, sao dám đồng hành?"
Nhà họ Chu nghèo kiết xác, hôn lễ giữa Khương Mị và Chu Hồng Viễn tổ chức đơn sơ, chỉ có vài thân thích nhà trai đến dự.
Cưới đã gần nửa năm, nàng còn chẳng biết hắn thân quen với ai. Giờ đã định rời đi, sao còn phải chen mặt làm gì?
"Bọn họ đều là người tốt, nếu Mị nương không cùng đi, ta nhất định sẽ tiếc nuối suốt đời."
Ánh mắt hắn đầy mong mỏi, Khương Mị chẳng nỡ khiến hắn thất vọng, rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý.
Chỉ là nàng không ngờ, trong buổi yến tiệc ấy… lại gặp Bùi Cảnh Xuyên.