Xe ngựa rất nhanh đã tới trước mặt, Khương Mị chẳng muốn đối diện, nhưng cũng chỉ đành cắn răng bước tới.

Vừa rồi trong trúc ốc, nàng và Chu Hồng Viễn thân mật không ít, Bùi Cảnh Xuyên cố ý đợi ở đây, chỉ sợ không dễ gì bỏ qua.

Vừa lên xe, Bùi Cảnh Xuyên đã ngửi được mùi rượu trên người nàng, Khương Mị còn đang nghĩ cách đối phó, hắn đã đưa tay bóp cằm nàng.

“Đề danh bảng vàng, ba năm hai đứa, đây là kế hoạch của nàng?”

Bùi Cảnh Xuyên từng lời từng chữ đều tràn ngập nguy hiểm, rõ ràng hắn đã nghe hết những lời Chu Hồng Viễn và bọn người kia vừa nói.

Khương Mị trong lòng hoảng hốt, cất giọng mềm nhũn: “Đều là bọn họ đùa cợt nói bậy, đợi hắn thi xong xuân khảo thí, ta sẽ lập tức xin hưu thư, tuyệt đối không còn bất cứ dính líu gì đến hắn nữa.”

Sợ hắn không tin, Khương Mị giơ ba ngón tay, lập tức muốn thề độc tại chỗ.

Sắc mặt Bùi Cảnh Xuyên dịu đi đôi chút, ngửi hơi rượu nàng thở ra, hỏi: “Uống bao nhiêu?”

Khương Mị vẫn rất căng thẳng, chẳng nhận ra giọng hắn đã dịu đi nhiều, dè dặt đáp: “Chỉ uống một chút.”

“Uống rượu rồi hắn còn để nàng về một mình?”

Đang lúc ban trưa, trong xe không quá tối, Khương Mị thấy rõ nét mặt Bùi Cảnh Xuyên.

Vốn dĩ hắn đã không phải người hay cười, từ sau khi gặp lại càng thêm lạnh lùng, cả người như mang theo áp lực khiến người khác chẳng dám tới gần.

Giờ phút này, nét mặt hắn chẳng rõ là ý gì, Khương Mị đành dè dặt thay Chu Hồng Viễn biện hộ: “Tuy Kỳ Châu hẻo lánh, nhưng trị an vẫn ổn, ban ngày ban mặt, dù đi một mình cũng chẳng sao.”

Huống hồ dáng vẻ nàng bây giờ… cũng coi như an toàn.

“Quả thật nàng dịu dàng chu đáo đấy.” Giọng nói có chút chua chát, Khương Mị không nhịn được ngẩng mắt nhìn, chỉ nghe hắn nói tiếp: “Không có sính lễ, không có hỷ yến, còn phải đi kiếm tiền nuôi gia đình, đây là cuộc sống mà nàng dốc hết tâm cơ cũng muốn có sao?”

Lời này tuy khó nghe, nhưng đúng là sự thật. Nếu sự chật vật của nàng có thể làm nguôi bớt cơn giận của hắn, đối với nàng cũng là chuyện tốt.

Khương Mị thuận theo hắn: “Cuộc sống này là ta tự lừa gạt mà có, sống khổ cũng là báo ứng của ta.”

Đôi mắt Khương Mị trời sinh đã rất đẹp, trước kia Bùi Cảnh Xuyên rất thích khiến nàng khóc rồi hôn đi nước mắt nơi khóe mi.

Giờ dung nhan nàng tuy có phần tiều tụy, nhưng đôi mắt vẫn trong veo lấp lánh, uống rượu xong càng thêm ướt át như sắp khóc đến nơi.

Tim Bùi Cảnh Xuyên bỗng bị đâm mạnh một cái, lúc này mới phát hiện Khương Mị ngồi cách hắn hơi xa.

“Sao lại ngồi xa thế? Ta chẳng lẽ còn ăn nàng được chắc?”

Bùi Cảnh Xuyên chuyển chủ đề, đưa tay kéo nàng vào lòng mình.

Tư thế này thực sự quá nguy hiểm, Khương Mị cả người lập tức căng cứng.

Hôm nay nàng mặc chính bộ y phục lúc thành thân với Chu Hồng Viễn, chẳng nỡ làm bẩn.

“Không được! Hôm nay ta tới nguyệt sự rồi!”

Khương Mị vội vàng mở miệng, Bùi Cảnh Xuyên lập tức nhíu mày, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, sát khí âm trầm bao trùm, tim nàng đập loạn không thôi.

Nếu Bùi Cảnh Xuyên không màng tất cả, ép buộc đến cùng, ắt sẽ phát hiện nàng đang nói dối. Dối gạt hết lần này đến lần khác, hậu quả nàng không dám tưởng tượng.

Tựa như trăm năm trôi qua, Bùi Cảnh Xuyên cuối cùng lên tiếng: “Thân thể không khỏe mà còn dám ra ngoài uống rượu?”

Là… tin rồi?

Khương Mị thầm thở phào, nhưng vẫn chẳng dám buông lỏng, rụt rè đáp: “Là vừa mới tới thôi, thân thể ta vốn không tốt, nguyệt sự xưa nay chẳng đều.”

Bùi Cảnh Xuyên nghe xong, mặt càng lúc càng lạnh, lập tức ra lệnh cho Bạch Dật đến y quán.

Mi mắt Khương Mị giật giật, vội vàng ngăn lại: “Không cần tới y quán, ta về nhà nằm một lát là được rồi.”

Y quán người qua kẻ lại, Bùi Cảnh Xuyên lại nổi bật thế kia, bị ai nhìn thấy là phiền toái lớn. Huống hồ, đại phu bắt mạch một cái là lộ hết.

Nàng còn định từ chối, Bùi Cảnh Xuyên đã nghiêng mắt nhìn, giọng lạnh tanh: “Không đi y quán, nàng muốn đau chết trên xe ngựa của ta?”

Khương Mị cắn môi, không nói nên lời.

Hắn vẫn còn nhớ nàng từng bị đau đớn như thê nào khi tới kỳ kinh.

Thuốc tránh thai hại thân, kỹ nữ trong hoa lâu mỗi lần tới nguyệt sự đều như bị tra tấn, Khương Mị cũng chẳng ngoại lệ. Khi ấy để khỏi khiến hắn mất hứng, nàng luôn nghĩ cách đẩy sớm hoặc lùi lại kỳ nguyệt sự, dù vậy vẫn bị hắn bắt gặp một lần.

Khi đó, Bùi Cảnh Xuyên đã dùng tay sưởi ấm bụng nàng suốt cả đêm, sau còn sai Bạch Dật đến y quán bắt thuốc điều dưỡng thân thể.

Rõ ràng hận nàng đến tận xương, vậy mà lại còn nhớ cả chuyện nhỏ nhặt như thế.

Trái tim như bị cảm xúc nào đó lấp đầy, vừa chua xót vừa đau đớn, sợ bị hắn nhìn thấu, Khương Mị vội cúi đầu.

Bàn tay vòng ngang eo nàng rất tự nhiên rơi xuống bụng dưới, nhẹ nhàng xoa nắn, một lát sau, Bùi Cảnh Xuyên hỏi: “Phu quân nàng chẳng biết nàng bị đau sao?”

“Tháng này đến sớm, ta cũng không ngờ tới. Hơn nữa, hắn dồn hết tinh thần vào sách vở, đâu có tâm trí lo mấy chuyện này.”

Khương Mị chẳng dám nói tốt cho Chu Hồng Viễn trước mặt hắn, chỉ muốn hắn thấy nàng chọn lầm người, không cần hắn hao tổn tâm tư báo thù, nàng cũng đủ khổ rồi.

Nhưng Bùi Cảnh Xuyên lại nhớ đến lời đối thoại trước đó với Tô Hoài Tu.

Nếu hai người chưa từng viên phòng, chuyện kín đáo như thế này, đương nhiên Chu Hồng Viễn không thể biết.

Nghĩ đến đây, nét mặt Bùi Cảnh Xuyên lại dịu đi đôi chút.

Xe ngựa rất nhanh đã dừng trước y quán, Bùi Cảnh Xuyên muốn bế nàng xuống xe, Khương Mị níu lấy áo hắn, khẽ khàng cầu khẩn: “Lần trước Lưu thẩm bên cạnh nhìn thấy chúng ta trong ngõ, tuy không thấy rõ mặt ta, nhưng cũng khiến ta gặp ác mộng mãi. Ta sợ…”

Khương Mị quả thực sợ hãi, mắt ngấn lệ, lông mi run rẩy, vẻ mặt đầy bối rối.

Đêm ấy bị ép tiếp khách, nàng chính là với dáng vẻ này mà lọt vào tầm mắt Bùi Cảnh Xuyên.

Nàng yếu ớt và trong sạch như đóa sen chưa nở, lại bị vùi trong vũng bùn dơ bẩn.

Ký ức đêm đó tràn về, Bùi Cảnh Xuyên khẽ động yết hầu, cuối cùng vẫn theo ý nàng, không để nàng xuống xe, chỉ sai Bạch Dật vào y quán lấy thuốc.

Chẳng bao lâu, Bạch Dật bưng một bát thuốc nóng hôi hổi trở lại: “Đại phu nói uống thử xem có tác dụng không, rồi mới định toa thuốc.”

Thuốc còn nóng, Khương Mị cầm trong tay, hơi nước khiến tầm mắt nàng mờ mịt, một lúc sau, nàng không kìm được lên tiếng: “Bùi Cảnh Xuyên, xin lỗi, khi ấy ta không nên lừa công tử như vậy.”

Giọng nàng có phần nghẹn ngào, mang theo mũi, như sắp khóc.

Bùi Cảnh Xuyên nhìn nghiêng gương mặt nàng, cố đè xuống xúc động muốn xoa đầu nàng, khẽ khàng đáp: “Biết sai là tốt.”

Không ngờ hắn trả lời, Khương Mị lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lóe lên tia hy vọng, dè dặt hỏi: “Ta thật tâm xin lỗi công tử, sau này… công tử có thể tha cho ta không?”

Giọng Bùi Cảnh Xuyên cứng rắn, ánh mắt vừa dịu đi lại lập tức lạnh lẽo.

Dù hắn còn chưa mở miệng, Khương Mị đã nhận ra sự nực cười của mình.

Phải rồi, nàng là người đầu tiên dám lừa hắn như thế, làm sao hắn có thể tha cho nàng?

Quả nhiên, ngay sau đó, nàng nghe thấy hắn nói:

“Nếu nàng nói tha cho là để nàng đi thật xa, cùng nam nhân khác thành thân sinh con, thì cả đời này, đừng hòng mơ tưởng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play