Sau khi Bùi Cảnh Xuyên nói xong câu ấy, bên trong xe ngựa liền rơi vào một khoảng tĩnh mịch đến chết lặng.

Khương Mị nâng chén thuốc, cúi thấp đầu, Bùi Cảnh Xuyên không trông rõ thần sắc của nàng, chỉ thấy một đoạn cổ trắng ngần mềm mại, tựa như trọng phạm bị lưu đày sau bao nhiêu năm tháng gió sương, cuối cùng cũng cúi đầu nhận tội.

Đây chính là kết cục mà Bùi Cảnh Xuyên luôn mong mỏi. Thế nhưng khi Khương Mị thật sự thốt lên lời ấy, trong lòng hắn lại nghẹn ứ không yên.

Trước kia nàng đâu phải như thế.

“Thuốc nguội rồi, mau uống đi.”

Bùi Cảnh Xuyên trầm giọng giục giã, Khương Mị ngoan ngoãn bưng chén lên uống. Vừa mới hớp một ngụm đã nghe hắn nói tiếp: “Đã biết sai thì sau này chớ tái phạm. Nàng cũng nên rõ, điều ta căm ghét nhất chính là bị lừa gạt.”

Khẩu khí của Bùi Cảnh Xuyên đã dịu đi nhiều, như thể có phần buông lỏng nhưng câu cuối cùng lại khiến Khương Mị chột dạ.

Lời nhận lỗi vừa rồi là thật lòng, thế nhưng việc nói dối rằng mình đến kỳ nguyệt sự, cũng là sự thật.

Lúc này, nàng làm sao có thể nói ra sự thật với hắn?

Đầu óc Khương Mị rối như tơ vò, chậm rãi uống hết thuốc, vừa định mở miệng thì đã bị Bùi Cảnh Xuyên giành lời trước: “Còn đau nhiều lắm không?”

Sắc mặt Bùi Cảnh Xuyên không có gì khác lạ, nhưng trong đôi mắt vốn lạnh lùng ấy lại ánh lên đôi phần quan tâm.

Những lời định nói xoay một vòng nơi đầu lưỡi rồi bị nàng nuốt ngược trở lại. Khương Mị cụp mắt, nhẹ giọng đáp: “Cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ công tử.”

Bạch Dật quay lại y quán, cắt thêm mấy thang thuốc cho Khương Mị, còn cẩn thận dặn dò cách sắc thuốc và uống.

“Đại phu có nói, thuốc thang điều dưỡng chỉ là một phần, quan trọng nhất là kiêng kị đồ lạnh. Uống hết số thuốc này rồi nên đến y quán tái khám, để tiện điều chỉnh phương thuốc.”

Chuyện trong nhà phần lớn đều do Khương Mị gánh vác, sao tránh khỏi đụng đến nước lạnh, đồ sống? Thuốc này lại đắt đỏ vô cùng, Khương Mị ngoài miệng đáp ứng nhưng cũng không định quay lại tái khám.

Bùi Cảnh Xuyên liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng đang nghĩ gì, nhàn nhạt nói: “Số thuốc này đủ dùng nửa tháng. Nửa tháng sau, ta đưa nàng đi khám lại.”

“Không cần, ta tự đi được rồi!”

Khương Mị vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi trong thái độ của Bùi Cảnh Xuyên, càng khiến nàng bức bối hơn là nửa tháng sau hắn vẫn còn ở đây.

Hắn định ở lại Kỳ Châu bao lâu nữa? Người nhà Bùi gia chẳng lẽ không hối thúc hắn trở về?

Sự nhu hòa bất ngờ của Bùi Cảnh Xuyên khiến Khương Mị nhất thời lơi lỏng cảnh giác, lộ ra vẻ bất mãn. Hàng mày khẽ nhíu lại, cảm xúc vô tình bộc lộ. Ánh mắt từng mang quan tâm của Bùi Cảnh Xuyên liền thu về, khí thế tỏa ra nghiêm nghị: “Ta không phải đang thương lượng với nàng.”

Khương Mị cần nghỉ ngơi, Bùi Cảnh Xuyên không muốn làm phiền nàng, bèn lấy thuốc rồi đưa nàng về nhà.

Trên đường, Khương Mị cố tình năn nỉ dỗ dành, cuối cùng Bùi Cảnh Xuyên cũng chịu dừng lại ở đầu hẻm cho nàng xuống.

Để tránh bị hắn nghi ngờ, Khương Mị cố ý bước đi thật chậm, mãi mới về đến cửa nhà.

Tận mắt thấy Khương Mị bước vào nhà Chu gia, Bùi Cảnh Xuyên mới buông rèm xe, phân phó với Bạch Dật: “Về thôi.”

Bạch Dật võ công cao cường, thính lực cũng vượt người thường, không nhịn được mà lên tiếng: “Chủ tử định tha thứ cho nàng rồi sao?”

Ngày trước, khi biết Khương Mị ôm tiền bỏ trốn, Bùi Cảnh Xuyên sau cơn giận dữ không nghĩ đến việc trừng phạt, mà lại lo nàng là một nữ tử yếu đuối không có sức phản kháng sẽ bị kẻ xấu ức hiếp.

Bùi Cảnh Xuyên đã điều động rất nhiều mối quan hệ để tìm Khương Mị, đến khi nghe tin có thi thể một nữ nhân vô danh được vớt lên từ sông ở huyện Dung, hắn suýt chút nữa ngã ngựa khi lao ra ngoài.

Đó là lần duy nhất Bạch Dật thấy Bùi Cảnh Xuyên thất thố.

Một người luôn đoan chính cao quý như thế, liên tục mấy ngày không ăn không ngủ, mắt đỏ ngầu vì tơ máu, cằm mọc đầy râu, bao nhiêu lễ nghi thể diện đều vứt hết cả.

Động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc cũng kinh động đến nhà Bùi gia.

Bùi Cảnh Xuyên không chịu bỏ cuộc, cũng không tiết lộ thân phận Khương Mị, khiến lão thái gia nổi giận đến mức phải dùng gia pháp.

Bùi Cảnh Xuyên vì thế mà đổ bệnh, sau khi tỉnh lại thì không còn nhắc đến việc tìm người nữa, nhưng khí chất cả người trở nên trầm lặng đến đáng sợ.

Bạch Dật từng tưởng tượng đủ kiểu thảm cảnh khi Bùi Cảnh Xuyên trừng phạt Khương Mị, nào ngờ chủ tử hắn lại dễ dàng tha thứ như vậy.

“Nàng và Chu Hồng Viễn chưa từng viên phòng.”

Bùi Cảnh Xuyên đáp.

Bạch Dật biết chủ tử không phải kẻ dễ bị qua mặt, nhưng trong lòng vẫn có chút bất bình: “Cho dù nàng chưa từng bị người khác vấy bẩn, nhưng chuyện lừa tiền bỏ trốn, lại còn gả cho người khác, chẳng lẽ chủ tử cũng không truy cứu sao?”

Trong xe, ánh mắt Bùi Cảnh Xuyên tối sầm lạnh lẽo: “Không vội. Ngày tháng còn dài.”

Bạch Dật: “……”

Giờ còn chưa thấy chủ tử làm gì nàng, về sau còn nỡ tính sổ nữa sao?

Thái độ của Bùi Cảnh Xuyên đã định, Bạch Dật không dám nói thêm, chỉ âm thầm nhủ thầm sau này gặp lại, phải đối đãi với Khương Mị khách khí một chút.

Bằng không, khi nàng được sủng ái trở lại, kẻ xui xẻo chính là hắn.

Về đến nhà, Khương Mị cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh vào phòng, định giấu thuốc thì Chu Lam đã theo vào từ lúc nào: “Tẩu tẩu vừa rồi ngồi xe ngựa của ai vậy?”

Khẩu khí Chu Lam chẳng hề thân thiện, vừa hỏi vừa muốn giật lấy thuốc trong tay Khương Mị, nàng tránh sang một bên, lạnh nhạt đáp: “Là xe của phu nhân bằng hữu phu quân, tiện đường đưa ta về. Có gì không ổn sao?”

“Nếu thật là như vậy, cớ sao tẩu tẩu không mời vị phu nhân kia vào nhà uống chén trà? Huống hồ tẩu và ca ca cùng đi dự yến, sao không cùng ca ca về, lại ngồi xe người ngoài?”

Ánh mắt Chu Lam không rời khỏi người Khương Mị, như thể muốn tìm ra dấu vết nàng tư tình vụng trộm.

Ngày trước, khi cầu xin Khương Mị hy sinh bản thân cứu Chu Hồng Viễn, Chu Lam từng hứa sẽ giữ kín bí mật, cả đời chỉ nhận Khương Mị làm tẩu. Thế nhưng sau khi Chu Hồng Viễn trở về, lòng nàng ta đã đổi khác.

Nàng ta cho rằng Khương Mị đã bẩn, không xứng với ca ca mình. Bí mật ấy như tổ kiến gặm nhấm tâm can nàng ta từng ngày.

Nàng ta không cam lòng để ca ca tiếp tục bị bịt mắt mà đối xử tốt với Khương Mị, thậm chí không muốn nàng ở lại trong nhà.

Ác ý của Chu Lam không hề che giấu, khiến Khương Mị cảm thấy ghê tởm, liền bước tới kéo tay nàng ta lôi ra ngoài.

“Ngươi làm gì vậy?”
Chu Lam hoảng hốt hỏi.

Khương Mị lạnh lùng nói: “Nếu muội đã nghi ngờ, chi bằng theo ta ra xem thử, xem trong xe rốt cuộc là ai ngồi!”

Khương Mị vốn là người dễ nói chuyện, trước kia dù Chu Lam đôi lúc hỗn láo, nàng cũng vì nể mặt Chu Hồng Viễn mà không so đo. Nhưng giờ phút này, nàng sắc bén như lưỡi dao, đôi mắt sáng rực như xé rách da mặt Chu Lam, phơi bày linh hồn hèn nhát bên dưới.

Nàng ta khinh Khương Mị nhơ nhuốc nhưng lại không dám đắc tội với kẻ làm nàng ra nông nỗi ấy.

“Không phải thì thôi, sao hung dữ vậy chứ?”

Chu Lam hất tay Khương Mị, chui tọt vào phòng.

Nàng ta thấy Khương Mị bước xuống xe nhưng lại không dám vạch trần, bởi nàng ta sợ người ngồi trong xe là Trương Minh Nguyên.

Trương phủ là nhà lớn nhất ở Kỳ Châu, Trương Minh Nguyên từng tùy tiện tìm cớ nhốt Chu Hồng Viễn vào ngục, hủy cả tiền đồ của huynh nàng ta cũng dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa, Trương Minh Nguyên nổi tiếng háo sắc, nàng ta sợ mình cũng bị hắn để mắt, rơi vào cảnh như Khương Mị, thành món đồ chơi trong tay kẻ khác. Sau này ca ca làm quan, nàng ta còn muốn kén rể nơi kinh thành, sao có thể để mất danh tiết?

Khương Mị nhìn thấu tâm tư Chu Lam, cảm thấy vô cùng ghê tởm, chẳng buồn nói thêm một lời, chỉ lạnh lùng cảnh cáo: “Là ngươi tự không dám đi. Về sau còn dám ăn nói bừa bãi, ta sẽ xé nát cái miệng ngươi.”

Khi Khương Mị kéo Chu Lam ra cửa, Bạch Dật vừa vặn đánh xe quay đầu.

Thấy hai người như đang giằng co cãi vã, Bạch Dật lập tức nói với Bùi Cảnh Xuyên: “Chủ tử, nàng ta đang kéo nữ nhi nhà Chu gia ra ngoài, có cần qua xem không?”

Bùi Cảnh Xuyên vén rèm, chỉ thấy một mình Khương Mị đứng đó.

Khoảng cách có hơi xa, hắn không nhìn rõ nét mặt nàng, chỉ cảm thấy nàng khí thế hừng hực, nhưng dường như lại muốn bật khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play