Edit: Linh

Bên ngoài màn sáng quần chúng ăn dưa, thấy Lạc Tử Ngâm thất hồn lạc phách ngồi ở chỗ đó, lại bắt đầu sôi nổi nói.

“A, quả nhiên là một đôi ma đầu, nhanh  như vậy liền bắt đầu hợp tác đôi bên cùng có lợi, hai người bọn họ nhất định có quan hệ không minh bạch"

“Nói rất đúng, Ma Tôn lại còn cất cái túi rách kia cẩn thận như vậy, còn thu vào trong ngực. Nói giữa bọn họ không có âm mưu, ai mà tin cho nổi?” 

“Ta đã sớm nhìn ra bọn họ có vấn đề. Nếu không thì Yêu Đế vì cái gì không trực tiếp giết ma đầu, chỉ trấn áp lại thôi? Nhất định có đại âm mưu!” 

“Ta cũng cảm thấy không bình thường. Tám phần là giữa bọn họ có gian tình...”

Vừa dứt lời, toàn trường lập tức im bặt, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía tiên tử vừa mở miệng.

Tiên tử kia bị nhìn tới đỏ bừng cả mặt, lắp ba lắp bắp: “Các ngươi... Các ngươi nhìn ta làm gì... Ta... Ta chỉ là nhìn thấy trên người Ma Tôn... có một cái túi không gian, vá tới vá lui không biết bao nhiêu lần... Chính... Chính là dáng vẻ y như vậy.”

Lời vừa ra, cả đám đều ngơ ngác, lượng thông tin này quá lớn, bọn họ đều bị chấn động.

Không biết vì sao, không khí xung quanh bỗng trở nên âm trầm lạnh lẽo.

Ngay cả Lạc Tử Ngâm — kẻ luôn âm u lạnh lẽo — lúc này cũng nhảy dựng lên.

“Các ngươi nói nhảm cái gì đó! Ca ca ta mới không ưa thích cái ma đầu kia đâu! Người ca ca thích nhất hẳn là...”

Ánh mắt Lạc Tử Ngâm liếc lên thần tọa nhìn đế Nhan Ca. Thấy nàng chỉ nhắm hờ đôi mắt, vẻ mặt nhàn nhã không chút bất ngờ, hắn lập tức buồn bã ngồi xuống, không nói nữa.

Những người khác cũng không dám lên tiếng thêm, chỉ lẳng lặng dồn mắt vào màn sáng.

Phải nói, đây là lần thứ hai đế Nhan Ca và Tiêu Tuyệt cùng nhau vào phó bản.

Đế Nhan Ca vẫn như cũ đi trước dẫn đường.

Nơi này kiến trúc vô cùng to lớn hùng vĩ, khó mà tưởng tượng nổi một cung điện thế này lại bị biến thành một phế tích bí cảnh.

Hơn nữa... nội dung cốt truyện có đoạn này sao?

Chậc, hình như nàng cũng không nhớ rõ lắm.

Cung điện này chưa từng có ai tiến vào.

Cũng đúng thôi. Bởi vì không ai vượt qua được cửa ải trước đó.

Có lẽ những người kia vì đồng bạn mà không đành lòng buông tay, nhưng một khi đối mặt với những kỳ hoa dị thảo, thần binh lợi khí... ai còn nghĩ tới đồng bạn chứ?

Sự cám dỗ ở cái thế giới này, ai mà kháng cự nổi?

Hai người đi trên con đường quanh co, vàng son lộng lẫy. Đi nửa ngày trời, cũng chẳng gặp nguy hiểm gì.

Đế Nhan Ca cứ vòng quanh phía trước, rồi lượn trở lại chỗ cũ.

Tiêu Tuyệt im lặng theo sau, hắn đã không còn là thiếu niên bốc đồng dễ xúc động nữa.

Giờ có đế Nhan Ca dẫn đường, hắn cũng không ngại. Ai bảo nàng không chịu nhận hắn làm huynh đệ?

Chỉ là trong lòng hắn hơi nghi hoặc — đế Nhan Ca tuyệt đối là cố ý, nếu không sao cứ vòng tới vòng lui?

Ngay lúc đó, không biết Tiêu Tuyệt đụng trúng vận xui gì, một bầy lang cao lớn uy mãnh không biết từ đâu xông ra, vây chặt hai người.

Đế Nhan Ca lập tức cảm thấy cơ hội "chạy trốn tìm đường chết" đã đến.

Nàng kích động nói:

“Sư đệ a, lát nữa ta dùng hỏa cầu dụ sự chú ý, ngươi tranh thủ thời gian chạy trước nha!”

Tiêu Tuyệt lạnh lùng đáp:

“Không cần. Một đám Lang Nguyệt Sương Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, ta còn chẳng để vào mắt.”

“...”

Đế Nhan Ca cũng cảm thấy có lý.

Một bầy sói Trúc Cơ trung kỳ, đúng là không gây nổi uy hiếp gì cho nàng.

“Sư đệ, vậy bầy lang này giao cho ngươi nha.”

Nói xong, đế Nhan Ca vung tay ném ra một hỏa cầu mở đường, rồi nhanh chân chạy ra một bên... đứng xem.

Tiêu Tuyệt trừng nàng một cái, sau đó xông thẳng vào đàn sói.

Đế Nhan Ca đứng bên nghiêm túc quan sát thực lực của Tiêu Tuyệt.

Tên tiểu tử này, thực lực không tồi, chỉ kém nàng một chút.

Đặc biệt giới hạn cuối cùng của hắn là ba con Kim Đan sơ kỳ.

Biết được giới hạn của Tiêu Tuyệt rồi, đế Nhan Ca yên tâm ngồi xem kịch.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Tiêu Tuyệt đã đánh chết hết cả đàn sói.

Nhưng linh lực trong người hắn cũng gần như cạn sạch.

Chỉ là hắn nỡ không dùng đan dược. Nguyên Trần kia keo kiệt vô cùng, đừng tưởng mỗi người cho một bình đan dược, bên trong cũng chỉ có ba viên. Con đường tiếp theo chẳng biết còn gặp nguy hiểm gì, đương nhiên phải tiết kiệm.

Chờ Tiêu Tuyệt khôi phục xong linh lực, hai người lại tiếp tục lên đường.

Đường đi suôn sẻ đến mức không gặp người nào, quả thật là may mắn.

Đế Nhan Ca bày ra bộ dáng nghiêm túc, không giống giả vờ chút nào, khiến Tiêu Tuyệt không khỏi trong lòng khẽ run.

Hắn cắn răng:

“Vậy... vậy thì đa tạ sư huynh.”

Đế Nhan Ca gật đầu, rồi nhẹ nhàng tung ra một hỏa cầu thẳng vào chỗ năm con phệ hồn hổ Kim Đan hậu kỳ.

Kết quả, nàng vui vẻ được mấy bé hổ đuổi theo , chạy thẳng về phía trước.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play