Edit: Linh

Nàng khẽ giơ tay, ánh mắt nhàn nhạt đến tột cùng.

Bên ngoài màn sáng, mọi người đều có chút tức giận. Ánh mắt vô tình như vậy, mới chính là đế Nhan Ca thật sự.

Hai tên nhóc kia, lần này tiêu đời rồi.

Ngay khi đế Nhan Ca định ra tay dạy dỗ hai tên tiểu tử Hùng kia một trận nhớ đời — để cho bọn chúng đừng mơ tưởng ức hiếp người thành thật — thì đột nhiên một bóng người mặc áo xanh chắn trước mặt nàng.

Đế Nhan Ca thu tay lại, ánh mắt dõi về phía trận chiến đang diễn ra.

Lúc này, tuy trận đánh kịch liệt đến rung trời chuyển đất, nhưng rõ ràng Tiêu Tuyệt đang rơi vào thế hạ phong.

Dù sao thì ở Kiếm Tâm Tông, Tiêu Tuyệt cũng không phải kẻ vô danh. Kiếm pháp hắn thi triển có phần hoa mỹ, tuy không thực dụng lắm nhưng lại rất bắt mắt.

Đang lúc đế Nhan Ca hứng thú xem kịch vui, thì đám người vốn chỉ dám nép ở một bên quan sát, bỗng nhiên hét to một tiếng, rồi ào ào lao ra phía ruộng linh thực.

Không sai, ngoại trừ ba người đang đánh nhau cùng Tử Nguyệt đang nằm, và đế Nhan Ca đang đứng xem, thì chỉ cần còn sống, ai nấy đều nhào vào hái linh thực.

Tiêu Tuyệt và hai người Lăng Tiêu Tông càng đánh càng sốt ruột, vì ai cũng thấy rõ — linh thực ở đây, bất kỳ gốc nào cũng là bảo vật đáng giá để tranh giành sống chết bên ngoài.

Vậy mà giờ bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác hái, tức đến đỏ cả mắt.

“Ngoan, gọi tiếng đại sư huynh đi. Đại sư huynh liền giúp ngươi hái.”

Tiêu Tuyệt hối hận rồi. Vừa rồi sao hắn lại ra mặt giúp đế Nhan Ca? Lẽ ra nên để nàng bị đánh một trận mới phải.

Nhưng bây giờ nhìn đám người kia điên cuồng nhổ linh thực, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hét lên:

“Đại sư huynh! Ngươi mau đi hái linh thực!”

Cái túi không gian kia vốn là nàng làm, không gian bên trong còn rất rộng.

Những người đang hái linh thực sớm đã đỏ mắt, khi thấy một mảng lớn linh thực đột nhiên biến mất, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn đế Nhan Ca — người cầm đầu vụ này.

Đừng thấy mấy người này còn trẻ, nhưng họ đã quá quen với quy tắc thế giới này: cường giả vi tôn.

Kiếm Tâm Tông vốn chỉ là tông môn hạng chót trong số ba lưu, tự nhiên là để mặc họ định đoạt.

Về phần đế Nhan Ca, một đứa trẻ con, cho dù tu vi là Trúc Cơ đỉnh phong thì đã sao?

Có kinh nghiệm bằng họ sao? Có thời gian tu luyện dài như họ sao? Bọn họ chỉ cần hăm dọa một chút, nàng khắc sẽ ngoan ngoãn giao ra đồ.

Đế Nhan Ca nhíu mày, tỏ rõ vẻ không vui khi nhìn đám gà con đó.

Nàng lật tay, tung ra một quả hỏa cầu.

Đám người bật cười ha hả khi thấy quả hỏa cầu ấy.

“Tiểu tử, chỉ có chút bản lĩnh này thôi à? Ngươi tính dùng quả hỏa cầu nhỏ xíu này để dọa bọn ta à? Đừng quên, bọn ta đâu phải luyện khí kỳ nữa, còn sợ hỏa cầu như ngươi chắc?”

“Cười chết mất! Có ngon thì ném đi! Như vậy mà cũng đòi uy hiếp bọn ta?”

“Ha ha ha…”

Rất nhanh sau đó, bọn họ cười không nổi nữa.

Bởi vì từ quả hỏa cầu đó, họ cảm nhận được uy hiếp tử vong.

Cái này… còn gọi là hỏa cầu sao?

Quá lớn, quá quỷ dị.

“Tiểu tử, ta là người của Đào Hoa Tông! Nếu ngươi dám động thủ, ngươi chết chắc!”

Căn bản đế Nhan Ca không cho họ cơ hội phản ứng.

Một quả hỏa cầu nổ tung — khiến cả đám người khí huyết cuồn cuộn, tai ù mắt hoa, mãi sau khi ngồi tĩnh tọa điều tức một hồi lâu mới tỉnh lại.

“Không xong! Tiểu tử kia đã chạy vào trước rồi! Mau đuổi theo! Không thể để hắn đoạt bảo vật trước!”

— “Kẻ xông vào trước, chết!”

Trong lúc hỏa cầu nổ tung, đế Nhan Ca đã sớm ném Tử Nguyệt cho đồng môn mang đi, còn nàng thì kéo theo Tiêu Tuyệt chạy.

Đế Nhan Ca nhìn khuôn mặt đen nhẻm vì bị nổ của Tiêu Tuyệt, không nhịn được cong môi cười, giọng trầm ổn nói:

“Sư đệ, phía trước nguy hiểm trùng trùng, bất kể có chuyện gì xảy ra, ngươi nhất định phải sống thật tốt.”

Đối phương có làn da trắng như ngọc sứ, đôi mắt đen láy như thủy tinh, nghiêm túc nhìn hắn — khiến tim Tiêu Tuyệt khẽ run một nhịp.

Nàng… chẳng lẽ đang quan tâm hắn?

Tiêu Tuyệt mở miệng hỏi với ánh mắt mong chờ:

“Ngươi... có ý gì vậy?”

Ngay sau đó lại tức giận:

“Dù ngươi có chết, ta cũng sẽ không chết!”

Đế Nhan Ca khẽ cười:

“Nhớ kỹ lời ngươi nói.”

“Ngươi rốt cuộc có ý gì?” Trong lòng Tiêu Tuyệt vẫn mang theo một tia chờ mong.

“Bớt lảm nhảm. Lúc nãy ngươi muốn phá thảo, còn muốn nữa không?”

Thật ra thì hắn cũng có chút khâm phục đế Nhan Ca.

Ít nhất, với tu vi hiện tại của hắn, còn chưa thể làm ra túi không gian.

Chờ sau này hắn làm được cái tốt hơn, sẽ ném cái túi rách này đi.

Chỉ là… đến cả Tiêu Tuyệt cũng không ngờ, cái túi không gian cũ kỹ kia — sẽ theo hắn suốt những năm tháng về sau.

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play