Edit: Linh

Trên đoạn đường ấy, nàng chạm mặt hai nhóm người. Cả hai nhóm đều ngây người khi nhìn thấy Đế Nhan Ca và năm con Phệ Hồn Hổ hung tợn bám theo sau lưng nàng.

Rốt cuộc là gây ra nghiệp chướng gì mà lại có thể khiến năm con yêu thú Kim Đan kỳ gắt gao đuổi theo nàng như vậy?

Chẳng lẽ nàng đã đoạt được bảo vật gì chăng?

Trong mắt mấy người đều ánh lên vẻ tham lam, nhưng vừa liếc thấy năm con yêu thú kia, lập tức sợ hãi đến mức không dám tiến lên.

Mà Đế Nhan Ca, lúc này trong lòng tràn đầy kích động. Bởi vì năm con yêu thú Kim Đan kỳ kia nhảy nhót tưng bừng, vô cùng cường tráng, còn nàng vì chạy trốn chỉ có thể hao hết toàn bộ linh lực.

Linh lực hao hết đúng là chuyện tốt! Như vậy mới có lợi cho nàng tìm đường chết.

Chẳng phải sao, nàng đã nghĩ kỹ rồi, sau khi trở về sẽ dùng những thứ đã học được để mở công ty, phát tài, trở thành một nữ tổng tài bá đạo, bước lên đỉnh cao nhân sinh! (~﹃~)

Cuối cùng, Đế Nhan Ca cảm giác linh lực của mình đã tiêu hao gần hết.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ rõ vẻ thận trọng.

Cơ hội này nàng đã chờ đợi rất lâu, không ai được phép ngăn cản nàng.

Mà bên ngoài màn sáng, đám người vây xem cũng thấy có chút kích động, nhất là bây giờ Lạc Tử Ngâm đang ủ rũ cúi đầu, chẳng còn tâm trí đâu mà quản bọn họ. Bởi vậy, tiếng nói chuyện của bọn họ càng lúc càng lớn hơn.

“Ha ha, Đế Nhan Ca đây là linh lực cạn kiệt rồi. Lần này có trò hay để xem. Chỉ với cái trình độ Trúc Cơ cỏn con của nàng, vậy mà dám quyến rũ ma đầu, còn muốn dẫn dụ năm con yêu thú Kim Đan kỳ. Lần này thì hay rồi, lật xe chắc!”

“Ngồi chờ Đế Nhan Ca bị hành hạ thôi. Năm con yêu thú Kim Đan kỳ, ta ngược lại muốn xem xem Đế Nhan Ca chạy kiểu gì?”

“Nàng hiện tại linh lực đã hết, tất cả linh đan đều cho ma đầu rồi, lần này nàng chết chắc.”

Tiếng bàn tán xôn xao của đám người hóng chuyện khiến đám người Long Viêm Triệt có chút khó chịu. Sao lại gọi là quyến rũ ma đầu? Rõ ràng là quyến rũ bọn họ mà! Bất quá, có thể thấy được vẻ kinh ngạc của Đế Nhan Ca, bọn họ đều hiểu ý nhau im lặng, chăm chú theo dõi màn kịch hay.

Một đám người trừng mắt nhìn chằm chằm vào màn sáng.

Cuối cùng, Đế Nhan Ca dừng lại. Năm con yêu thú Kim Đan kỳ thấy kẻ thù đốt trụi lông của chúng đang ở ngay trước mắt, cả năm cùng nhau lao tới, thề phải xé Đế Nhan Ca thành trăm mảnh.

Chỉ riêng khí thế của năm con yêu thú Kim Đan kỳ đã khiến Đế Nhan Ca phun ra một ngụm máu.

Đám người chỉ thấy Đế Nhan Ca ngây ngốc nhìn năm con yêu thú Kim Đan kỳ kia, không hề có bất kỳ động tác nào, vẻ mặt trông rất giống như là hiên ngang lẫm liệt muốn đi chịu chết.

Đám người cười nhạo.

Cũng không thể nào là Yêu Đế biết rõ không địch lại, cố ý dẫn dụ đám yêu thú kia đi, để ma đầu trốn thoát chứ?

Tuyệt đối không thể nào, trong chuyện này nhất định có âm mưu gì đó.

Cho đến khi một con yêu thú Kim Đan kỳ tiến lên, há miệng cắn đứt một cánh tay của Đế Nhan Ca rồi ăn thịt, mọi người mới phát hiện tất cả những chuyện này đều là thật.

Đám người thấy trên mặt Đế Nhan Ca vẫn nở nụ cười thoải mái, không khỏi hơi kinh ngạc.

Cái loại cảnh tượng trơ mắt nhìn yêu thú gặm ăn mình như thế này, ai mà không sụp đổ? Đế Nhan Ca đây là phát điên rồi sao?

Chuyện này hoàn toàn không giống với những gì bọn họ nghĩ.

Cái người này, ai không biết là Yêu Đế của bọn họ, người ngoài nhìn vào còn tưởng là thánh nhân cứu khổ cứu nạn nào đó.

Tiếp theo lại là vài tiếng "xoẹt xoẹt", đám người lại một phen kinh hãi thán phục.

Cho đến con yêu thú cuối cùng định cắn vào đầu Đế Nhan Ca.

Đúng lúc này, hình ảnh trên màn sáng đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy Đế Nhan Ca tứ chi hoàn hảo đứng ở đó, trên người không hề có một vết thương nào.

“Ngươi làm thế nào mà nhìn thấu ảo cảnh của ta?”

Đứng trước mặt Đế Nhan Ca là một nữ tử dung mạo xinh đẹp như hoa như nguyệt, đôi mắt đẹp linh tú, mái tóc xanh đen được một cây trâm bích ngọc cài lên, làm nổi bật chiếc cổ trắng ngần như thiên nga càng thêm tú lệ.

Nữ tử mặc một bộ váy ánh trăng, bên hông thắt dải tua rua màu vàng thêu hoa cỏ, dáng vẻ thướt tha, khiến người ta nhìn một lần là khó lòng quên được.

Nhưng Đế Nhan Ca lại không để ý đến nàng, mà không ngừng sờ soạng tứ chi hoàn hảo không chút tổn hại của mình.

Hắn meo, khó trách vừa rồi nàng đã cảm thấy có chút không đúng.

Nữ tử trước mắt hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ giận dữ, xông tới Đế Nhan Ca nói: “Ngươi rốt cuộc có nghe thấy lời ta nói không? Ngươi chẳng lẽ không muốn biết tình nhân nhỏ bé của ngươi hiện tại thế nào sao?”

Đế Nhan Ca sau khi xác định tứ chi mình vẫn lành lặn, lập tức trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt.

“Ta không biết cái thứ quỷ tha ma bắt gì là huyễn cảnh? Càng không có cái thứ quỷ tha ma bắt gì là tình nhân nhỏ bé!”

Nữ tử mặt mũi đầy vẻ hung ác nham hiểm trừng mắt Đế Nhan Ca: “Ngươi và nàng ta thật rất giống nhau. Cũng giả vờ vô tội như thế, cũng thích cái kiểu bỏ mình cứu người này, khó trách hắn lại thích ngươi đến vậy.”

"Ta hoàn toàn không hiểu lời ngươi nói, ngươi rốt cuộc có ý gì?" Đế Nhan Ca chỉ tay vào nữ tử, lớn tiếng chất vấn, “Ta chỉ muốn biết, có phải chính ngươi đã nói ở cửa ra vào rằng kẻ xông vào sẽ chết không hả???”

“Ngươi không cần phải giảo biện nữa, nếu ngươi không tin, ta có thể cho ngươi xem.”

Nữ tử vung tay, trước mặt hai người xuất hiện một mặt thủy kính.

Trong thủy kính, Tiêu Tuyệt không biết từ lúc nào đã đến cái nơi nàng bị yêu thú cắn chết, và hắn đang một mình đối phó với năm con yêu thú Kim Đan kỳ, toàn thân trên dưới đều là thương tích.

"Hắn sao lại... ngốc như vậy?" Đế Nhan Ca thấy cảnh này, tỏ vẻ đồng tình với Tiêu Tuyệt, bất quá nàng đột nhiên nghĩ đến, “Bất quá... đây là giả đúng không, giống như ta vừa nãy vậy.”

“Trừ phi có được ý chí kiên cường, mới có thể nhìn thấu tất cả. Bằng không, đối với bọn họ mà nói, tất cả đều là thật.”

Đế Nhan Ca thấy Tiêu Tuyệt lại lần nữa bị yêu thú trọng thương, không khỏi động lòng trắc ẩn trong giây lát.

Nữ tử lại nói: “Ta biết trong lòng ngươi khó chịu. Muốn hắn sống sót, rất đơn giản thôi, chỉ cần ngươi vĩnh viễn ở lại nơi này.”

Đế Nhan Ca xoắn xuýt mở miệng: “Ở lại sẽ chết sao?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử mang theo vẻ điên cuồng: “Đúng vậy.”

Đế Nhan Ca kinh ngạc nhìn nữ tử.

Không ngờ lại có chuyện tốt như vậy.

Nàng không chút do dự nói: “Ta đồng ý với ngươi.”

"Ngươi vậy mà đồng ý nhanh như vậy, ngươi còn nói ngươi và hắn không có quan hệ gì?" Nữ tử thần sắc lại lần nữa kích động, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.

Đế Nhan Ca vô tội chớp mắt: “Quan hệ thế nào? Ta vẫn còn là một đứa trẻ mà.”

“Được rồi, bớt nói nhảm đi, đã đây là lựa chọn của ngươi, vậy ta cũng sẽ không để hắn sống tốt hơn đâu.”

Vừa nói, trong mặt thủy kính kia, vậy mà lại xuất hiện hình ảnh Đế Nhan Ca.

Trong sự kinh hỉ ngoài ý muốn của Tiêu Tuyệt, Đế Nhan Ca trực tiếp giáng một chưởng vào vùng đan điền của Tiêu Tuyệt.

Đồng thời Đế Nhan Ca nói: “Tiêu Tuyệt, ngươi rõ ràng chỉ là một phế vật, dựa vào cái gì mà có tu vi ngang bằng ta? Cái loại phế vật như ngươi đáng chết! Nói cho ngươi biết, ta sớm đã biết bí mật nơi này rồi. Chỉ khi nào tất cả các ngươi đều chết hết, bảo vật trong bí cảnh này mới thuộc về một mình ta.”

Tiêu Tuyệt không dám tin nhìn Đế Nhan Ca, trong mắt thoáng hiện vẻ uất ức.

Không ngờ hắn vất vả lắm mới dám tin tưởng một người, cuối cùng lại bị nàng lừa gạt.

Hắn cay đắng cảm nhận được vùng đan điền vì bị trọng kích mà linh lực đã bắt đầu tán loạn khắp nơi.

Nỗi thống khổ do linh lực tán loạn mang lại, còn kém xa nỗi đau xé lòng.

Hắn nhìn Đế Nhan Ca, trong mắt hiện lên hận ý, đồng thời thanh kiếm trong tay cũng vung về phía Đế Nhan Ca.

Nữ tử sau khi xem xong, không khỏi cười ha hả.

“Thấy chưa, đây chính là nhân tính! Ngươi vì hắn mà suýt chút nữa mất mạng, nhưng cuối cùng hắn chỉ tin vào những gì mắt thấy trước mắt thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play