Cửa sổ bằng gỗ đàn hương đen của điện Vấn Tâm bị Thanh Hư Chân Quân dùng linh lực phong kín, mở không ra, nhưng ánh mặt trời vẫn có thể chiếu xuyên qua song cửa sổ.

Trong luồng ánh sáng chiếu xuống, những hạt bụi li ti trên dưới tung bay. Trong điện hai người trầm mặc đối diện nhau.

Một lát sau, Lý Chiếu Dạ lại tiếp tục mỉm cười: “Lý do?”

Lạc Lạc nhìn vào đôi mắt hắn. Từ khi hắn mất trí nhớ, đôi mắt trông vẫn như trước kia, nhưng rốt cuộc không nhìn thấy được gì. 

Hắn đang cười, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.

Nàng hơi mím khóe môi, nghiêm túc nói: “Tích Hàn Đan ta đưa cho huynh, là huynh cho Cố cô nương uống. Sư phụ sẽ đề phòng cô ấy, lại không đề phòng huynh.”

Qua tay chỉ có hai người bọn họ, nàng có thể chắc chắn rằng chính mình không lấy nhầm, như vậy chỉ có thể là hắn.

“Ta muốn hỏi là,” Lý Chiếu Dạ mặt mày trào phúng, “Lý do ta hại nàng ấy.”

Lạc Lạc im lặng.

Lý Chiếu Dạ nói thay nàng: “Ngươi muốn nói, ta có nỗi khổ bất đắc dĩ, phải nhờ vào Cố Mộng xa cách ngươi, kỳ thật là đang bảo vệ ngươi? Có phải ngươi còn muốn nói rằng, bản thân sẽ thay ta che giấu, thay ta chịu tội này, ta nên đau lòng cảm động —— đây là cái chuyện máu chó nhảm nhí gì chứ, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. So với tự mình an ủi, tốt hơn là nhận rõ sự thật.”

Lạc Lạc hỏi: “Vậy sự thật là thế nào?”

“Mặc dù thuốc là do ta đổi.” Hắn nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo, “Đó cũng vì ta phòng bị ngươi, không tin được ngươi. Không có nỗi khổ gì cả, nếu ngươi muốn hỏi, vậy ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi…”

Hắn cúi người chặn ánh mặt trời, cái bóng chiếu xuống vỏ chăn của Lạc Lạc. Ngược sáng, vẻ mặt hắn nàng thấy không rõ.

Hắn nói: “Hiện tại đối với ngươi ta không có bất kỳ tình cảm gì, ta muốn từ hôn, cưới Cố Mộng làm vợ.”

Hồn ấn tâm duyên trên cổ tay Lạc Lạc cứ đau đớn nảy lên.

Nàng ngửa đầu cười với hắn: “Huynh sẽ không.”

Hắn cũng cười: “Ai cho ngươi tự tin?”

Lạc Lạc: “Huynh.”

“Chậc.” Hắn thối lui nửa bước, lắc lắc cổ tay, “Ngươi có nhận định sai lầm về ta. Từ trước nếu ta thật sự có tình cảm như vậy, vì sao không thành hôn với ngươi? Đàn ông ấy mà, trêu đùa một người, đều không muốn cưới như vậy.”

Lạc Lạc nổi giận: “Không cho phép ngươi nói như vậy!”

Hắn cười lạnh: “Sao nào, không nghe nổi lời nói thật? Hủy hôn đi, ta lập tức sẽ cưới nàng ấy, để ngươi biết cái gì mới là…”

Lạc Lạc động thủ.

Nàng trở tay vung Thu Thủy lên, dùng kiếm vẫn ở trong vỏ đập vào đầu hắn. Lý Chiếu Dạ theo bản năng nghiêng đầu lắc người, xuất kiếm phản kích —— không sờ thấy kiếm.

Ý thức chiến đấu của hắn thượng thừa, kỹ thuật chiến đấu lão luyện, thế nhưng trọng thương chưa lành, linh lực không có, khó khăn lắm mới tránh được đầu, lại bị một kiếm của Lạc Lạc đập trúng bả vai.

Một ngụm máu suýt nữa là phun ra, hắn cắn răng nuốt xuống: “Ngươi…”

Lạc Lạc lại vung kiếm lên, chém tới. Lý Chiếu Dạ mắng một từ thô tục.

Hắn chợt nhìn sang bên cạnh, trở tay cầm lên một lư hương tứ giác bằng ngọc lưu ly xanh trên bàn tới chắn.

“Rắc rắc!”

Mảnh ngọc bắn tung tóe, mảnh vụn lưu ly bắn ra những vệt sáng nhỏ lấm ta lấm tấm. Lạc Lạc nghiêng kiếm quét qua một lớp bụi phú quý.

Hô hấp ngừng lại.

“Tiếng gì thế —— ây da! Ta bảo lò ——”

Cửa điện “Rầm” một tiếng bị đẩy ra, một bóng người như gió cuốn mây tan bổ nhào vào giữa Lạc Lạc và Lý Chiếu Dạ.

Thanh Hư Chân Quân run rẩy giơ hai tay, vớt được hoa trong gương, trăng trong nước, hai tay trống trơn.

Lạc Lạc ngừng thở, hấp tấp giấu thanh kiếm ra sau lưng: “Huynh ấy làm đổ, sư phụ! Người xem trên tay huynh ấy còn tro hương!”

Khóe mắt Lý Chiếu Dạ giật giật: “…”

*

Lạc Lạc không dám tưởng tượng điện Vấn Tâm sắp sửa xảy ra chuyện gì. Nàng nhón chân thối lui ra ngoài điện, tri kỷ khóa cửa lại dùm sư phụ, còn dùng những hai lớp khóa, sau đó lại dùng linh lực thêm một lớp niêm phong.

Rời khỏi Kính Song phong, nàng lập tức đi về hướng Lão Quân phong. Cố Mộng không ở trên giường bệnh, chung quanh cũng không hề thấy bóng người.

Lạc Lạc đang buồn bực, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương táo nồng đậm. Nàng đi theo mùi hương, tới phía phòng bếp nhỏ để sắc thuốc ở đằng sau Dược Lư.

Bên ngoài cửa gỗ đầy người chen chúc, một đám đệ tử môn nhân đang tụ tập. Tiếp đó là rèm cửa của phòng bếp nhỏ được vén lên, Cố Mộng dùng cổ tay áo lau mồ hôi trên trán đi ra.

Sắc mặt nàng ta vẫn cứ tái nhợt, nụ cười lại tươi tắn ngọt ngào: “Trên người không có chút sức lực gì, chỉ có thể làm phiền tiên trưởng bưng bánh táo ra…”

“Không phiền, không phiền.” Một đệ tử lớn tiếng cười nói, “Cố cô nương bệnh còn chưa lành, còn muốn xuống bếp làm đồ ăn cho chúng ta, thật là ngại quá!”

“Không có việc gì mà, cũng không phải người sống trong nhung lụa quý giá.” Cố Mộng cười mím chi, “Tốn mất nhiều linh dược như vậy, không có gì báo đáp, làm một ít món ăn vặt biểu thị tấm lòng, mong rằng chư vị tiên trưởng không chê là được rồi.”

Một đệ tử khác động tác nhanh nhẹn đã nhét bánh táo ngọt mềm vào trong miệng, lúng búng nói: “Cố cô nương nấu ăn ngon lắm! Cô cũng đừng đi nữa, ở lại Lão Quân phong chúng ta đi!”

“Đúng thế, đúng thế.”

Cố Mộng không nén được chua xót cười, khẽ lắc đầu.

Căn cốt trong vạn chọn một mới vào được ngoại môn, chúng đệ tử ngoại môn đều liều chết tu luyện tranh đoạt bể đầu, cũng chỉ mấy người ít ỏi may mắn được vào nội môn, trở thành đệ tử của các trưởng lão phong chủ.

Bản thân mình nào có mệnh tốt như vậy?

Ý niệm mới vừa xoay chuyển, Cố Mộng đã thấy người mệnh tốt kia. Lạc Lạc ôm kiếm đứng ở bên ngoài đám người, đang nhìn nàng ta. Thân thể Cố Mộng run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Nàng ta gượng cười: “Lạc tiên tử, ngươi tìm ta à?”

Trong sân bỗng yên tĩnh hẳn, chỉ có hương bánh táo phiêu đãng.

Lạc Lạc đón toàn bộ ánh mắt chú mục vào nàng, đến gần, nhặt lên một miếng bánh táo từ trên khay trong tay sư huynh còn đang ngây người, bỏ vào trong miệng cắn một miếng.

Ngọt mềm, thơm, không dính răng.

“Thật sự rất ngon!” Lạc Lạc nói.

Không ít người lặng lẽ thả lỏng bả vai căng chặt.

Ăn xong một miếng bánh táo, Lạc Lạc xoa xoa ngón tay, nghiêng đầu nói với Cố Mộng: “Cô nương qua đây, ta có lời muốn nói với cô.”

Cố Mộng cắn môi, một đôi mắt nai con xin giúp đỡ quét khắp chung quanh.

Mọi người hơi nhíu mày, trên mặt có một chút lo lắng và chần chờ, nhưng không ai mở miệng ngăn cản. Khi chạm vào ánh mắt Cố Mộng, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khó xử, cười ngượng ngùng dùng ánh mắt an ủi nàng ta: Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu.

Cố Mộng đành phải vừa đi vừa ngoảnh lại đi theo Lạc Lạc. Dọc theo con đường nhỏ bằng đá xanh, đi đến chỗ cây dược quế không có người.

Lạc Lạc đi thẳng vào vấn đề: “Ta sẽ không để cô tiếp tục gặp mặt Lý Chiếu Dạ.”

Vừa nghe lời này, Cố Mộng tức khắc đỏ hoe mắt.

Lạc Lạc: “Ta muốn tốt cho cô nương thôi.”

Cố Mộng gắng sức đứng thẳng vai lưng, rưng rưng nói: “Lạc tiên tử, ngươi thật sự không cần như thế. Ta thật sự không muốn ăn vạ không đi, là ngươi…”

“Không phải ta, là Lý Chiếu Dạ.” Lạc Lạc nói thẳng, “Là huynh ấy thay đổi thuốc của cô nương. Ta không biết rốt cuộc huynh ấy muốn làm gì, nhưng cô nương vô tội, không cần bị liên lụy vào.”

Cố Mộng lắc đầu không tin: “Không, huynh ấy sẽ không.”

Lạc Lạc nói: “Cô không hiểu huynh ấy.”

Cố Mộng cười thảm: “Ngươi thì hiểu huynh ấy được bao nhiêu? Khi ta gặp được huynh ấy, huynh ấy quên đi quá khứ, tựa như một tờ giấy trắng, là ta từng chút tùng chút một nhận biết huynh ấy, ta biết huynh ấy là người như thế nào.”

Lạc Lạc hỏi: “Vậy cô nói xem huynh ấy là người như thế nào?”

Cố Mộng hồi ức lại chuyện cũ, bên môi lan ra một nụ cười ngây thơ: “Lạnh lùng, chính trực, tâm địa tốt.”

Lạc Lạc: “…”

Sao có thể một từ cũng không liên quan?

Lạc Lạc nói thẳng: “Vậy cô thích không phải Lý Chiếu Dạ, là cái người giả mà thôi. Huynh ấy không phải như vậy.”

Cố Mộng lắc đầu không tán đồng: “Lạc tiên tử, là ngươi một bên tình nguyện quá mức. Nếu ngươi thật lòng thích Lý đại ca, thì hẳn là phải tôn trọng, tiếp nhận huynh ấy hiện tại, mà không phải buộc huynh ấy trở lại như trước kia. Ta cảm thấy, huynh ấy quên mất hết thảy, rất vui sướng.”

Cố Mộng kỳ thật đã sớm muốn nói.

Có một sư phụ chuyên quyền độc đoán như vậy, có một vị hôn thê ngang ngược tùy hứng như thế… Lý đại ca khi trước, nhất định không hề vui sướng gì cho cam.

Lạc Lạc nghe vậy sửng sốt.

Vui sướng? Nàng trước nay chưa hề nghĩ tới chuyện Lý Chiếu Dạ ở bên cạnh nàng vui sướng hay không vui sướng.

Nàng chỉ biết tên đó là kẻ cuồng chiến đấu, ở trong tông một thời gian không đánh nhau cả người đều khó chịu, nàng lại phải đánh với chàng.

Chàng muốn đánh bao lâu nàng sẽ đánh cùng chàng bấy lâu.

Đánh đủ rồi, đổi bộ trang phục màu đen đi đêm, hoặc là mò đến Lão Quân phong trộm rượu thuốc quý báu của Phục Lăng sư thúc, hoặc là mò đến Thanh Vũ phong trộm gà người ta nuôi.

Mỗi lần nướng gà, đều có có thể lôi ra thần long thấy đầu không thấy đuôi Thanh Hư Chân Quân.

Thanh Hư luôn hùng hùng hổ hổ: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được phép trộm gà rừng người ta nuôi dùng lá sen gói lại ba lớp rồi vùi vào trong đất nướng! Cũng không được phép trộm rượu Hồng Đan ở cái giá thứ ba trong cái tủ rượu vuông đó! Còn nữa, tuyệt đối, tuyệt đối không được tới chỗ đạo cô chết giẫm đó, động vào luống mầm ngọc hẹ bà ta yêu nhất kia —— rau hẹ xào trứng cũng không được!”

Nhiều năm như vậy, cũng không ai biết những chuyện này lại là đại sư huynh ngày thường mặt người tính chó dẫn đầu đi làm.

… Đều ngầm đoán là Thanh Hư.

Lạc Lạc cũng không biết khi đi ăn trộm gà cả người đau nhức thì vui sướng hay là không vui sướng.

Lúc ấy cũng không có cảm giác gì, luôn cho rằng cuộc sống như vậy thật lâu thật dài, cũng không có gì là không được.

Nếu là xuống núi làm nhiệm vụ chém yêu ma, vậy thì là xách đầu ở trên tay, vừa lơ đãng là sẽ chết.

Nếu ai hỏi đồng đội: “Này ngươi thấy sung sướng không?”

Chín mươi chín phần trăm sẽ đổi lấy một ánh mắt thường, kèm một câu “Thần kinh”.

“Lạc tiên tử.” Cố Mộng nhịn khóc nói, “Ngươi hãy yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tranh đoạt Lý đại ca với ngươi.”

Lạc Lạc hoàn hồn: “Không phải chuyện tranh hay không. Ta chỉ muốn nói cho cô nương, từ đây về sau cô sẽ không gặp lại huynh ấy nữa, không quan hệ gì với chuyện tình cảm cả.”

Cố Mộng bi phẫn khuất nhục mà mím cánh môi.

Lạc Lạc nói: “Ta sẽ nhìn chằm chằm vào huynh ấy, nhìn chằm chằm vào, huynh ấy muốn tìm cô nương, ta sẽ đánh huynh ấy. Hiện tại huynh ấy đánh không lại ta.”

Cố Mộng kinh ngạc.

Miệng nàng ta dường như có thể nhét trứng gà: “Ngươi… Ngươi sao có thể như vậy…”

“Ta chỉ hỏi cô nương, rốt cuộc có muốn tu hành?” Lạc Lạc nói, “Nếu sư phụ nói cô nương có thể làm đệ tử ngoại môn, vậy thì vào ngoại môn, mỗi ngày ta sẽ đều đến đây, cầm tay chỉ dạy cô nương tu luyện. Linh thạch, đan dược ta tạm thời không có, nhưng sau này ta lĩnh tiền tiêu hàng tháng hoặc là ra ngoài làm nhiệm vụ nhận được khoản thu nhập thêm, đều đưa cho cô trước.”

Cố Mộng mím chặt đôi môi, ánh mắt khẽ lóe lên.

Ngay khi Lạc Lạc bắt đầu cân nhắc nên dẫn nàng ta nhập môn như thế nào, Cố Mộng bỗng nhiên lắc lắc đầu.

Cố Mộng cười thảm: “Ta tuyệt không sẽ bán đứng tình cảm của chính mình để đổi lấy lợi ích.”

Lạc Lạc: “?”

Cố Mộng rướn cổ: “Ta biết, nhận được những thứ đó có nghĩa là không bao giờ có thể thích Lý đại ca. Thế nhưng, thích là chuyện của chính ta, ta thầm thích ở trong lòng, tuyệt đối không quấy rầy các ngươi, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao? Ngươi hà tất phải đau khổ bức ép?”

Lạc Lạc nghe mà mơ hồ. Nàng nào quản được Cố Mộng trong lòng thích ai.

Nàng chỉ sẽ không để Lý Chiếu Dạ tiếp tục lừa Cố Mộng —— lúc này đây đổi thuốc, quỷ biết lần sau tên đó có thể làm cái gì?

Lạc Lạc nghiêm túc nói: “Lý Chiếu Dạ huynh ấy không thích cô nương.”

“A, ha ha!” Cố Mộng cười thảm thành tiếng, “Ta không tranh, chỉ không muốn làm Lý đại ca khó xử thôi! Ta vốn không muốn nói, đêm qua ta hỏi Lý đại ca, với ngươi rốt cuộc là tình cảm thế nào. Huynh ấy nói với ta, đối với ngươi tuyệt không có nửa phần tình yêu nam nữ!”

Nàng ta hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Lạc tiên tử, ta thừa nhận các ngươi từ trước tình cảm sâu đậm, thế nhưng, tình cảm từ nhỏ làm bạn cùng nhau lớn lên, có lẽ chỉ là tình thân, mà không phải tình yêu. Ngươi biết một nam nhân thực sự yêu một nữ nhân sẽ như thế nào không? Muốn bảo vệ nàng ấy, muốn chiếm hữu nàng ấy… Huynh ấy đối với ngươi có như thế không?”

Cố Mộng nhìn thẳng vào mắt Lạc Lạc.

Nàng ta đã hỏi thăm rồi, đôi thanh mai trúc mã này ở bên nhau luôn đánh đánh giết giết, cử chỉ cũng không thân mật. Có lẽ, có lẽ bọn họ thật sự chỉ là tình cảm huynh muội mà không tự biết?

Lạc Lạc nghiêm túc nghĩ về lời Cố Mộng nói.

Bảo vệ… Lý Chiếu Dạ đã từng nói, không ai có thể cả đời trốn ở phía sau người khác, muốn vẫn luôn sống sót, phải có bản lĩnh để luôn sống sót. Thương hương tiếc ngọc? Nực cười, yêu ma ăn người, cho tới bây giờ chẳng phân biệt nam nữ.

Lạc Lạc nghĩ bụng: Lý Chiếu Dạ đánh nhau với mình ngày ba bữa, sao lại không tính là bảo vệ chứ?

Còn về phần chiếm hữu…

Lời vừa rồi Lý Chiếu Dạ nói hãy còn ở bên tai —— “Từ trước nếu ta đúng là có tình cảm như vậy, vì sao không thành hôn với ngươi? Đàn ông ấy mà, trêu đùa một người, đều không muốn cưới như vậy.”

Lạc Lạc nói: “Các ngươi không hiểu.”

Nàng rất bình tĩnh, không hề đỏ mặt.

Nàng và Lý Chiếu Dạ, quả thật chưa từng dính lấy nhau. Tên đó ấy mà, trong đầu toàn là kiếm thức và cách thức giết chóc, lời nói bên miệng không phải kiếm quyết thì là tâm pháp.

Lúc trước nàng thầm thích chàng.

Người khác sợ hãi chàng xuống tay tàn nhẫn, cũng không dám đối luyện cùng chàng, kỳ thật nàng cũng sợ đau.

Thế nhưng, mỗi lần bị đánh quỳ rạp xuống đất, chỉ cần nàng khẽ cắn môi muốn bò dậy, chàng đều sẽ vẽ kiếm hoa dịch thanh kiếm đi, duỗi một bàn tay, kéo nàng lên.

Tay thực chắc. Vết chai rất dày. Xương cốt rất cứng.

Trong nháy mắt chàng kéo tay nàng giúp nàng đứng lên kia, trong lòng nàng phảng phất có một thứ nóng bỏng trồi lên, tên là con thỏ vui vẻ.

Nàng cẩn thận che giấu tâm ý của mình, hết lần này tới lần khác bò dậy, giả vờ rằng mình còn có thể đánh tiếp.

Tuyệt không để cho chàng phát hiện ra.

Nàng không biết khi nào thì tên đó thấy thích nàng, sau khi trở thành vị hôn phu hôn thê, nàng cũng không hỏi lại —— thật sự ngượng ngùng.

Nàng ở chung với chàng vẫn luôn giống như từ trước.

Hai người đều rất vừa lòng với hiện trạng đó, bọn họ là chiến hữu sóng vai, là đồng đội tuyệt đối có thể giao phó phía sau lưng cho đối phương, ăn ý mười phần, tâm linh tương thông.

Lý Chiếu Dạ cũng rất đáng tin. Mỗi lần kéo nàng đứng vững, lập tức buông tay, tuyệt không dính lấy nhau.

Còn về kiểu kia… Kỳ thật là từng có một lần.

Lần đó ở đáy cốc, nàng thiếu chút nữa đã chết. Nếu không phải sớm thành thói quen lần lượt cắn răng bò dậy, nếu không phải dù không còn sức lực cũng muốn vững vàng giơ kiếm, nếu không phải trong lòng nhớ thương Lý Chiếu Dạ không muốn chấp nhận số mệnh… Nàng đã chết.

Khi Lý Chiếu Dạ tìm được nàng, nàng nằm ở giữa núi thây biển máu, nhìn về phía chàng cười.

Hô hấp của chàng còn nặng hơn nàng.

Trên người chàng nóng hôi hổi, đầy đầu đầy mặt là máu, ngón tay nóng bỏng ấn xuống gáy nàng, nghiêng đầu cắn xuống.

Nàng đã dự kiến chàng sẽ hung ác cắn xé môi lưỡi nàng.

Tim nàng đập như trống trận, đau đớn đều đã quên, cũng không biết là chờ mong hay là sợ hãi, thân hình run rẩy không thôi, môi răng cũng đều đang run.

Sau đó… Chàng nặng nề thở hổn hển ngừng lại, chóp mũi dán vào chóp mũi nàng.

“Hôn vậy vẫn không đủ,” chàng thở dài một tiếng, nghiến răng nghiến lợi, “Muốn ngủ nàng ở ngay chỗ này!”

Chành mang dáng vẻ sát phạt, hơi thở đáng sợ, ánh mắt đen tối, vết sẹo hình chữ thập bên má trái nóng bỏng, dữ tợn đến không giống con người.

Kỳ thật Lạc Lạc cảm thấy cũng không phải không được.

Nhưng chung quy chàng vẫn nhịn được.

Bởi vì chàng mê tín, không biết kiếm được quyển sách nhảm nhí ở đâu đọc được người ta viết, giữ được đồng tử đan, khi thăng cấp Nguyên Anh dễ dàng bạo cực phẩm.

Hết chương 5.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play