Lão Quân phong.

Do phong chủ Phục Lăng Chân Nhân dẫn đầu, mấy vị y tu hội chẩn đã có kết quả.

“Cái gì!”

Thanh Hư Chân Quân vỗ bàn đứng dậy, “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Phục Lăng Chân Nhân thấy đau đầu từng cơn: “Thanh Hư sư huynh, không phải năm đó huynh cũng chọn học dược lý đó sao? Về sau không xuất sư được, còn gian lận hỏi ta mua phương thức luyện đan?”

Thanh Hư Chân Quân: “Khụ khụ! Ngươi là lão lang băm, nói chính sự thôi đừng có lôi những cái chuyện không liên quan vào.”

Phục Lăng Chân Nhân bất đắc dĩ ngước mắt lên: “Nói tóm lại, mạch tượng này hết sức rõ ràng, đúng là bị phong hàn rồi uống nhầm Phục Khư Nhiệt Đan —— nhiều sư huynh đệ tỷ muội nhìn vào như vậy, cũng không có ai dị nghị.”

“Vậy người phàm này có từng uống Tích Hàn Đan không? Ngươi chắc chắn chứ? Ngươi dám nói không phải là cô ta đã uống Tích Hàn Đan trước, sau đó, lại tự mình lén dùng Khư Nhiệt Đan vu oan cho đồ đệ ta?” Thanh Hư Chân Quân hùng hổ doạ người, “Ngươi dám nói không phải?”

“Không phải —— không phải —— không phải!” Phục Lăng Chân Nhân nâng đôi tay lên, khiến Thanh Hư Chân Quân phải buông móng vuốt đang nắm cổ áo ông ấy ra, nói chắc như đinh đóng cột, “Tuyệt đối không phải.”

Thanh Hư tiếp tục truy vấn: “Ngươi thật sự chắc chắn, cô ta cũng chỉ uống hai viên Khư Nhiệt Đan?”

“Chắc chắn.” Phục Lăng Chân Nhân nói, “Đưa đến kịp thời, vấn đề cũng không  quá nghiêm trọng, ta đã châm cứu cho nàng ta, nằm trên giường tĩnh dưỡng cẩn thận một thời gian là được.”

Thanh Hư Chân Quân quật cường nói: “Dù sao việc này cũng không đúng. Cô nương này, tối hôm qua còn không chịu ngủ, cố ý ngồi ở dưới gốc cây hoa quỳnh để trúng gió bị cảm lạnh, còn không phải là ăn vạ không muốn đi?”

Trên giường bệnh, Cố Mộng yếu ớt mệt nhọc sắc mặt lại càng thêm tái nhợt. Nước mắt cứ từng chuỗi từng chuỗi tràn qua khóe mắt, thấm ướt tóc mai và gối đầu.

Thanh Hư Chân Quân lại nói: “Lần này thì hay rồi, thật sự là không đi được, Lý Chiếu Dạ có thể không tới thăm bệnh à? Này còn không phải là như ý cô ta?”

Cố Mộng bất lực mà mấp máy môi, ấm ức mà không làm gì được lắc đầu.

Lý Chiếu Dạ cười lạnh muốn há miệng nói chuyện, Thanh Hư Chân Quân tay mắt lanh lẹ, trở tay lại hạ cấm ngôn thuật.

Thanh Hư Chân Quân đắc ý dào dạt, lấy mạnh áp kẻ yếu ớt bệnh tật: “Ai được lợi, ai là thủ phạm, đạo lý đơn giản như vậy làm gì có ai không rõ chứ?”

“Đủ rồi, Thanh Hư. Đừng vô cớ gây rối!”

Một giọng nữ uy nghiêm truyền đến, Tông chủ Thái Huyền Tông Linh Tuyết Chân Quân dẫn người bước vào Dược Lư.

Sau Kim Đan kỳ là có thể duy trì dung nhan, thân là người đứng đầu trong ba vị đại tu sĩ Hóa Thần, dung mạo của Linh Tuyết Chân Quân định ở thời điểm trên dưới ba mươi tuổi —— các tu sĩ đảm nhiệm chức vị quan trọng thông thường sẽ để bản thân mình thoạt nhìn lão luyện thành thục một chút.

Thanh Hư vừa thấy vị sư tỷ này, khí thế kiêu ngạo lập tức hạ xuống ba phần.

Ông khoanh tay, đứng thẳng ưỡn ngực, tiến lên trước nửa bước che chở phía trước Lạc Lạc, miệng hùm gan sứa che chở cho con.

“Toàn bộ sự việc ta đã biết rõ.” Linh Tuyết Chân Quân ngồi xuống ghế chủ vị, nhàn nhạt cúi mắt, “Nếu đã xác nhận, Cố Mộng chỉ uống hai viên đan dược kia, như vậy ——”

Mí mắt bà hơi ngước lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lạc Lạc, “Đệ tử Kính Song phong Lạc Lạc, trò có biết sai?”

Thanh Hư Chân Quân sốt ruột: “Này ——”

Lạc Lạc: “Tông chủ, con khẳng định con không lấy sai thuốc.”

Tầm mắt đối diện, Linh Tuyết Chân Quân mặt lộ vẻ thất vọng: “Thanh Hư và Lý Chiếu Dạ tận mắt nhìn thấy, Cố Mộng uống đan dược trò đưa, mà chư vị y tu phán định nàng ta cũng chỉ uống hai viên đan dược này. Sự thật bày ở trước mắt, trò còn dám không nhận?”

Lạc Lạc nói: “Con không sai, đương nhiên không thể nhận.”

Linh Tuyết Chân Quân hỏi: “Vậy trò giải thích như thế nào?”

Lạc Lạc kiên trì: “Không biết ạ, nhưng con chắc chắn là con đưa chính là Tích Hàn Đan.”

“Biết sai không nhận, hoàn toàn không muốn chịu trách nhiệm!” Linh Tuyết Chân Quân cười giận dữ, “Đây là đồ đệ ngoan Thanh Hư cưng chiều đấy à!”

Thanh Hư Chân Quân cả giận: “Ta thấy là ngươi từ lâu đã nhìn ta không vừa mắt rồi?”

Linh Tuyết Chân Quân coi như ông ấy không tồn tại, chỉ nhìn về phía đường trưởng lão Hình Luật nãy giờ vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh.

Đôi mắt có đầy nếp nhăn của trưởng lão có hơi cụp xuống, nghiêm giọng nói một câu: “Theo như tông quy, người có sai mà không chịu hối cải, phạt phải vào Tư Quá Nhai ba ngày. Biết sai sẽ miễn.”

Dứt lời, trưởng lão khẽ ngước mắt lên, đánh mắt ra hiệu cho Thanh Hư Chân Quân.

Hàm ý là: Nhanh nhanh bảo đồ đệ của ông nhận sai đi! Lấy nhầm thuốc mà thôi, có lớn cái rắm gì đâu! Vì việc nhỏ như vậy mà bị phạt đến Tư Quá Nhai chịu tội thì thật không đáng! Hơn nữa cái trò phạt này còn phải ghi hồ sơ lại! Đồ đệ của ông ít, hồ sơ của Kính Song phong vẫn còn trong sạch đấy!

Đương nhiên càng quan trọng hơn là, có người vào Tư Quá Nhai, trưởng lão Hình luật phải vác đao thiết kế trận pháp.

Làm gì có nhà ai thích tăng ca hả?

Vẻ mặt Thanh Hư Chân Quân có hơi thay đổi, hừ nhẹ nói: “Đồ đệ nhà ta lòng dạ Bồ Tát, hôm qua còn dẫn khí độc trên người nàng kia sang người mình, làm sao lại cố ý hại cô nương đó được? Tối hôm qua còn đau đến độ một đêm không ngủ đấy, người cũng không có tinh thần, đúng không Lạc Lạc?”

Lạc Lạc biết sư phụ có ý tốt, nhưng nàng kiên quyết không nhận: “Con rất tỉnh táo, không hề lấy nhầm.”

“Được rồi, vậy sẽ bị phạt.” Tông chủ Linh Tuyết Chân Quân thất vọng lắc đầu, dùng lời thấm thía giáo huấn, “Chuyện này chỉ là ý trời trêu ngươi, mặc dù trò thật sự muốn trách, cũng nên trách Lý Chiếu Dạ thay lòng đổi dạ, mà không phải trách Cố Mộng. Không ai dạy trò hay sao, thân là nữ, thật sự không nên đối xử đầy ác ý với một nữ tử khác.”

Vừa nghe lời này, Thanh Hư Chân Quân tức khắc như vớ được vàng.

Ông ấy mặt mày hớn hở, nói móc mỉa: “Ai da nói ra rồi thì thật hay quá! Vậy Linh Tuyết ngươi thân là nữ tử, vì sao lại đầy ác ý phỏng đoán đồ đệ của ta! Ngươi chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn! Ngươi đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”

Linh Tuyết Chân Quân chán nản: “Ngươi ——”

“Ta? Ta làm sao mà ta!” Thanh Hư ngẩng đầu ưỡn ngực.

Linh Tuyết Chân Quân đời này cũng chỉ gặp phải một oan nghiệt như ông.

Bà nén lửa giận, lạnh giọng mở miệng: “Vậy chiếu theo ý ngươi, một cô gái người phàm trên người không có tu vi, trước mặt tu sĩ hóa thần như ngươi đổi viên thuốc được? Chúng ta đều là hóa thần, nguyên thần và thiên địa linh khí tương thông, lục cảm đều có —— các chư vị ở đây dù có lặng lẽ thả cái rắm cũng có thể hun chết ngươi, ngươi dám nói người phàm kia có thể ở dưới mí mắt ngươi động tay động chân?”

Mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Có thể làm tông chủ giận đến độ nói ra mấy lời không văn nhã lắm như vậy, Thanh Hư Chân Quân quả là đáng nể!

Thanh Hư Chân Quân nghẹn lại một hơi.

Sau một lúc lâu, ông đơn giản là vò đã mẻ không sợ rơi: “Ha ha, vậy ta thiên vị nói, người phàm kia đúng là gian lận dưới mí mắt của ta đấy!”

Ông hừ hừ cười lạnh, vẻ mặt “Ngươi có thể làm gì ta hả?”.

*

Phạt phải vào Tư Quá Nhai, đã thành hai người.

Vẻ mặt Lạc Lạc suy sụp: “Sư phụ!”

Nhà ai nhân vật cấp nguyên lão, đại tu sĩ Hóa Thần, nhất đại tông sư đức cao vọng trọng lại bị phạt ngồi xổm trong Tư Quá Nhai chứ.

“Không hề gì!” Thanh Hư Chân Quân nói nhẹ bẫng, “Đạo cô chết giẫm kia, nhìn ta không vừa mắt đã rất lâu rồi, hiếm có cơ hội bà ta bắt được một lần, nhất định phải cố ý chỉnh ta!”

Lạc Lạc không thể không ngỗ nghịch ân sư một lần: “Tông chủ làm việc theo tông quy, cũng không hề làm sai. Vụ án lần này của con chứng cứ vô cùng xác thực, đổi thành ai tới phán cũng giống nhau.”

Thanh Hư Chân Quân cạn lời: “Đứa nhỏ này làm sao thật thành như vậy chứ. Thật sự không được con nói không nhớ rõ không phải là xong rồi? Ngộ nhỡ thật sự chính con nhớ lầm thì sao?”

“Vậy không được.” Lạc Lạc nói, “Đúng là đúng, mà sai là sai. Con không sai.”

Thanh Hư Chân Quân cứng họng: “…”

Gió lạnh như đao cắt cuốn lên, thầy trò hai người ôm lấy cánh tay.

Thanh Hư ngẫm lại vẫn thấy không phục: “Đạo cô chết giẫm kia bản thân tâm địa độc ác, lại phỏng đoán ác ý như vậy về con, tức chết vi sư.”

Lạc Lạc cười: “Sư phụ, con bị vạ lây thôi, cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao. Ý trong lời nói của Tông chủ cũng không phải nói con thế này thế kia, mà là ‘không ai dạy con’, là muốn ám chỉ tới người đấy sư phụ!”

“…” Thanh Hư hậm hực, “Bà ta vu oan cho con, con lại không ghét bà ta?”

Lạc Lạc lắc đầu: “Thân là tông chủ, nếu không để ý tới sự thật và chứng cứ, mà giống như sư phụ xử trí theo cảm tính thiên vị đồ đệ của mình, vậy chẳng phải trong tông sẽ lộn xộn lắm?”

Thanh Hư tức giận gõ trán nàng: “Đứa tiểu quỷ này, tốt xấu chẳng phân biệt! Ai mới cùng phe với con!”

Lạc Lạc ôm đầu cười: “Đương nhiên là sư phụ.”

Thanh Hư hừ một tiếng: “Thầy trò ta là đoàn đội.”

Lạc Lạc lắc đầu sửa đúng: “Một đội.”

Tư Quá Nhai có cả gió tuyết đan xen.

Người bị phạt không được vận dụng tu vi hoặc pháp bảo chống cự, bất luận linh lực gì dao động đều sẽ bị trận pháp phát hiện, tội thêm một bậc. Dưới tác dụng cả cả trận pháp, hàn khí xâm nhập vào người, lạnh đến thấu xương.

Lần này mở là hàn trận, muốn dùng trải nghiệm của chính bản thân, dạy nàng rằng chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác phải chịu.

Thanh Hư Chân Quân biết tình huống của Lạc Lạc, rất là đau lòng: “Con nói con xem…”

Sau đó, lại phát hiện con nhóc này đang vui tươi hớn hở giơ tay đón bông tuyết.

“Sư phụ!” Nàng nói, “Hình phạt này của tông môn chúng ta thật không tồi.”

Nếu không phải bị lạnh đến độ mỗi từ nói ra cũng đều phát run, Thanh Hư Chân Quân thật đúng là tin mấy lời ma quỷ này của nàng.

“Còn cậy mạnh với vi sư.” Hai khóe miệng của ông đã rũ tới cằm.

“Không có cậy mạnh mà.” Lạc Lạc vừa run vừa cười, “Nếu là con thật sự cố ý hại người khác chịu lạnh, lần này đã có thể phải chịu giáo huấn, về sau nhất định không dám tái phạm.”

“Không ấm ức à?”

“Sư phụ tin con, còn cùng con chịu lạnh, không ấm ức ạ.”

Thanh Hư Chân Quân hơi giật mình, khóe môi được kéo lên, quay mặt sang bên cạnh.

Gió lạnh gào thét.

Sau một lúc lâu, đại tu sĩ khe khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Ngày sau bất kể như thế nào, vi sư nhất định sẽ bảo vệ con chu toàn.”

Không hiểu sao lại nhận về đứa đồ đệ ngốc nghếch như này.

“Chịu không nổi nữa thì phải nói, sư phụ ta phá nát trận pháp này, dẫn theo con phản bội tông môn!”

“… Sư phụ, thật sự không cần đâu.”

*

Ban đêm khí độc lại phát tác, Lạc Lạc lặng lẽ dùng kiếm chỉ*, ngồi xổm dưới đất vẽ tới vẽ lui.

*Khi không có kiếm sử dụng ngón trở và ngón giữa để vận dụng chiêu thức.

Giữa cuồng phong tuyết rơi, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

Mồ hôi rơi xuống áo nháy mắt đông lại thành băng, nàng vừa cử động, cả người đều vang lên tiếng băng nứt răng rắc.

Lạc Lạc toét miệng vui vẻ nói: “Sư phụ người nghe, con có giống cái bánh quế giòn không?”

Thanh Hư: “……”

Đúng đúng đúng, con đúng là cái bánh.

Chịu đựng được đến sau nửa đêm, sau đó động tác của Lạc Lạc chậm lại giống như cương thi, ánh mắt không có tiêu cự giống như nữ quỷ.

Nàng buồn bã nói: “Sư phụ à.”

Thanh Hư Chân Quân run rẩy một cái: “Nói đi.”

Nàng hỏi: “Người nói xem, ở trong mắt người ngoài Lý Chiếu Dạ là người như thế nào?”

Thanh Hư Chân Quân thuận miệng nói: “Mạnh mẽ, kiêu ngạo, chảnh.”

Thiếu niên thiên tài, cậy tài kiêu ngạo, không có thời gian để ý tới người khác.

Lạc Lạc gật đầu: “Tựa như dáng vẻ hiện tại của huynh ấy kia.”

Lý Chiếu Dạ ở bên ngoài vẫn luôn là mặt người tính chó, giả vờ là kiếm tu cao ngạo, lười nói chuyện, tránh mấy việc xã giao vô ích.

Sâu trong bản chất lộ ra thái độ cuồng ngạo coi khinh vạn vật.

Thanh Hư gật đầu: “Tương đương với thiếu đòn.”

“Nhưng mà sư phụ.” Ánh mắt Lạc Lạc đăm đăm, thoạt nhìn nghiêm túc một cách khác thường, “Chúng ta đều biết, huynh ấy ở bên cạnh người nhà, không phải như thế.”

Thanh Hư Chân Quân trố mắt một lát: “Ý con muốn nói là, hai ta thành người ngoài rồi?”

Lạc Lạc tiếp tục vẽ xoắn ốc trên mặt đất.

Sau một lúc lâu, mới rầu rĩ nói: “Sư phụ, con rất nhớ Lý Chiếu Dạ.”

Thanh Hư Chân Quân bấm tay tính toán, thời gian này, Lý Chiếu Dạ hẳn là đang canh cho Cố Mộng ngủ.

Ông oán giận nói: “Nhớ nó làm gì, đừng nghĩ đến nó nữa!”

“Sư phụ.” Lạc Lạc chột dạ, “Có chuyện…”

Trực giác của Thanh Hư Chân Quân thấy không phải chuyện gì tốt, ấn xuống huyệt Thái Dương co rút đau đớn: “Nói, nói đi. Vi sư có thể chịu đựng được.”

Lạc Lạc nâng tay trái lên.

Ống tay áo rơi xuống, lộ ra hồn ấn màu đỏ đậm đan chéo thành hình hai trái tim ở giữa cổ tay. Màu sắc của nó không biết từ khi nào trở nên tối đi rất nhiều, theo nhịp tim đập, yếu ớt mà nảy lên.

Thanh Hư Chân Quân nghẹn họng nhìn trân trối: “Con đã tổn hại bao nhiêu hồn huyết! Con đem đi đánh cá ở Hắc Uyên Hải hả?”

Lạc Lạc: “……”

Lạc Lạc: “Cũng không phải hoàn toàn không thu hồi về hết, thu hồi về rất nhiều.”

Tự bản thân nàng cũng cảm thấy không có sức thuyết phục.

“Lúc ấy chỉ lo rải vào trong biển, khụ.” Sao mà càng nói càng giống đánh cá, Lạc Lạc gạt đi cái ý niệm kỳ quái này, “Không lưu ý hồn huyết rốt cuộc tan đi bao nhiêu, chỉ có điều sau khi con trở về, nó vẫn còn tan đi.”

“Cái gì?”

Thanh Hư Chân Quân ngạc nhiên. Nào có đạo lý hồn huyết vô duyên vô cớ biến mất?

“Sao lại như thế được?” Ông nhăn chặt hai hàng lông mày, cũng không rảnh lo tới quy củ trong Tư Quá Nhai không được vận dụng tu vi, đầu ngón tay rót vào cổ tay nàng một dòng linh lực.

“Khụ, khụ khụ!” Đường trưởng lão Hình luật ở ngoài trận làm bộ làm tịch ho khan nhắc nhở, “Khụ khụ khụ!”

Mặc cho ông ấy ho khàn cả giọng, Thanh Hư cũng không để ý.

Hồi lâu, mắt Thanh Hư lộ vẻ trầm ngâm: “Quả thật, hồn huyết còn tan đi. Tuy rằng rất chậm, nhưng cũng không được.”

Lạc Lạc rũ mắt nhìn cổ tay chính mình .

“Không biết là vì sao, sư phụ.” Nàng nhẹ giọng nói, “Khi hồn huyết tán khi, cổ tay của con đau đớn, trong lòng cũng đau đớn… Con có cảm giác Lý Chiếu Dạ, huynh ấy dường còn thấy đau đớn hơn cả con.”

Thanh Hư Chân Quân hít một hơi dài, ngẩng đầu nhìn trời.

Đây là chuyện gì thế!

“Con yên tâm.” Đại tu sĩ trịnh trọng hứa, “Ra tù… phỉ phui, sau khi ra ngoài, vi sư có trói, cũng phải trói Lý Chiếu Dạ tới cho con!”

“Này! Này này!”

Trưởng lão Hình luật xách đại loa ở vách núi hét lên: “Không được phép nữa! Không cho phép lại vận dụng linh lực! Để lại cho nhau một đường, ngày sau còn dễ nhìn mặt nhau!”

*

Hôm rời khỏi Tư Quá Nhai, Thanh Hư Chân Quân quả nhiên tuân thủ lời hứa, bắt Lý Chiếu Dạ đưa tới trước mặt Lạc Lạc.

“Uỳnh!”

Thanh Hư Chân Quân dùng sức rất lớn đóng sầm cửa điện quý báu, chứng minh quyết tâm ông sẽ nhốt hai người kia trong một phòng đến khi trời già đất cỗi.

Lý Chiếu Dạ hờ hững nhìn cửa sổ, rồi nhìn về phía Lạc Lạc, ánh mắt có chút trào phúng.

Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn đối diện với nàng, không mảy may để ý.

Lạc Lạc gọi hắn: “Lý Chiếu Dạ.”

Hắn cong cong khóe môi coi như đáp lại.

Nàng hỏi: “Có phải có chuyện hết đáng sợ xảy ra, làm chàng không thể không rời xa ta một chút mới được?”

Hắn hơi hơi nhướng mày, cười xùy một tiếng: “Suy nghĩ nhiều rồi.”

Nàng lại hỏi: “Chàng thật sự thích Cố Mộng à?”

Hắn trầm mặt: “Còn chưa nhận đủ giáo huấn à? Ngươi còn muốn làm gì nàng ấy nữa.”

Lạc Lạc: “Lý Chiếu Dạ, chàng biết ta không làm gì cô ấy cả.”

Hắn cười phá lên: “Ngươi không khỏi quá tự tin, vị hôn thê đã từng. Đúng rồi, hôm nay ta tới gặp ngươi, đó là vì muốn giải trừ khế ước hôn nhân với ngươi .”

Hắn nâng tay trái lên, quơ quơ khế ước tâm duyên giống hệt của nàng.

Lạc Lạc làm như không thấy, chỉ lo tự mình nói: “Bởi vì là chàng làm.”

Nụ cười của hắn cứng lại ở bên môi.

Không khí trong điện, bỗng nhiên ngưng kết lại.

Hết chương 4.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play