Trước hoa dưới trăng.
“Từ xưa ải tình khó khăn.” Thanh Hư Chân Quân thở dài, “Đều là nợ ôi ôi ~”
Lý Chiếu Dạ im lặng.
Thanh Hư Chân Quân dùng khuỷu tay huých huých hắn: “Tính đi thăm ai?”
“Nói đi.”
“Sao lại không nói lời nào?”
“Con không đáp lại được một tiếng à? Câm rồi hả?”
Thanh Hư Chân Quân vội vàng nhìn về phía sau, đối diện với một đôi mắt ẩn giấu sát khí. Lý Chiếu Dạ giơ tay, ra hiệu rằng miệng đã bị bịt kín.
Thanh Hư Chân Quân: “… Quên béng mất, quên béng mất là đã hạ cấm ngôn thuật cho con.”
Ông cười ha ha che giấu chột dạ, vừa cười vừa giải cấm ngôn thuật cho Lý Chiếu Dạ .
“Rất khó chịu à?” Thanh Hư Chân Quân hết sức vui mừng, úp úp mở mở nói: “Khó chịu là được rồi! Đừng quên hiện tại ta là sư tôn của con, xử lý con giáo huấn con, đó là đạo lý hiển nhiên!”
“Này rốt cuộc con tính toán đi sang bên nào?”
“Cho dù không tính đi gặp tiểu sư muội con, cũng đừng dính vào người phàm kia!”
*
Cố Mộng cuộn tròn ở dưới tàng cây hoa quỳnh, khóc đến thở không nổi. Cuối Đông đầu Xuân, trong núi gió lạnh thấu xương.
Trong khách điện có chuẩn bị áo khoác nhung dày cho nàng ta, nhưng nàng ta không mặc. Giờ này khắc này, làm gì còn tâm trạng đâu mà để ý nóng lạnh gì nữa chứ? Huống hồ nàng ta cũng không muốn dùng thứ mà Thái Huyền Tông này đưa cho, không muốn nhận ân tình của bọn họ. Ngày mai từ biệt, đã không còn liên quan gì.
… Bằng không còn có thể thế nào? Người phàm ở trong mắt tiên môn, chỉ như con sâu cái kiến.
Nàng ta biết, vị Thanh Hư tiên trưởng kia trong lòng không hề coi nàng ta là ân nhân cứu mạng của Lý đại ca. Ở trong mắt ông ta, đồ đệ thiên tài của ông ta chỉ tự mình tìm một nơi an toàn để chữa thương mà thôi, nàng ta cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi dốc lòng chăm sóc, cũng chỉ coi là nha hoàn làm chút việc bưng trà đổ nước mà thôi.
Những thứ trong tông thưởng cho nàng ta đã vượt xa những gì mà nàng ta đã bỏ ra, nàng ta đã chiếm được lợi lớn rồi.
Nhưng nàng ta muốn thế à? Ở trong mắt bọn họ, tình cảm của nàng ta với Lý đại ca hoàn toàn không đáng một đồng.
Đúng vậy!
Tiểu sư muội bọn họ yêu thương đã bầu bạn bên Lý đại ca nhiều năm, ở trong mắt bọn họ, bản thân nàng ta nhưng còn không phải là thứ giả mạo tranh thủ cơ hội mà chen chân vào.
Lạc tiên tử là con gái cưng của trời, thân phận tôn quý, tu vi cao như vậy, vừa trắng trẻo lại vừa xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là người tốt số được yêu thương che chở. Bất kể trong lòng Lạc tiên tử thực sự có ý gì, biểu hiện ngoài mặt lại hoàn toàn tự nhiên hào phóng, không thể bắt bẻ được gì.
Bản thân mình có thể làm được gì bây giờ? Ép buộc Lý đại ca, buộc huynh ấy phải lựa chọn giữa ân nghĩa của sư phụ, đại nghĩa, tiền đồ, vị hôn thê và bản thân nàng ta, chọn một bên? Cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Cố Mộng cúi đôi mắt đẫm lệ, nhìn phía cánh tay phải của mình. Ngón tay thon dài dần dần nắm chặt. Nàng ta tình nguyện chịu đựng nỗi đau đớn khi phát độc, cũng không muốn nhận ân tình của Lạc tiên tử.
Nhưng những người đó là người trong tiên môn…
Ở trước mặt bọn họ, bản thân nàng ta tuyệt đối không thể có khí phách. Chỉ có điều, trái tim thật sự rất chua xót, rất đau đớn, tình cảm sao có thể nói buông là buông?
Giả vờ tiêu sái, kỳ thật vẫn rất muốn… gặp mặt Lý đại ca một lần cuối cùng.
“Huynh ấy sẽ không tới. Sẽ không tới.” Nàng ta hai mắt đẫm lệ mông lung, cười thê lương, “Tới, chỉ tăng thêm phiền não.”
Nàng ta gào khóc một trận, lại khóc không thành tiếng một trận, ôm đầu gối mê mang một hồi.
Đêm càng sâu, gió càng lạnh. Trong núi khí lạnh bao phủ, thấm đầy phế phủ, nhập thấu xương cốt.
Vầng trăng sáng dần dần khuất về phía Tây, trái tim thiếu nữ, cũng dần dần rơi xuống theo.
Huynh ấy cũng là người vô tình.
*
Lạc Lạc đã lâu không đau đớn như vậy.
Vì tìm kiếm Lý Chiếu Dạ, nàng độ ra quá nhiều hồn huyết, tổn hại không ít linh lực, ôn dưỡng Trường Thiên kiếm vỡ vụn cũng tiêu hao không ít. Kim Đan ảm đạm, khí mạch trống rỗng.
Lúc này lại cưỡng ép dẫn khí độc vào cơ thể, cũng không hề dễ chịu hơn chút nào so với lúc trước khi còn là người phàm.
Xương cốt giống như bị muôn vàn con kiến gặm cắn, đau đớn thấu tim. Cả người nàng đang run rẩy, chỉ có tay cầm kiếm ổn định vững chắc.
“Vù ——”
Ánh sáng bạc phá không, vẽ ra một đường kiếm khí đầy sát ý.
“Vù vù!”
Kiếm thế dùng hết, mũi kiếm vững vàng điểm ở giữa trán con rối gỗ. Ngừng lại, không thừa một phân cũng không thiếu một phân, không đâm thủng nửa phân da dầu của nó.
Ngoại trừ kiếm, toàn thân nàng chỗ nào cũng đang run. Nàng khẽ cười một tiếng, xoay người đá một cước, thu kiếm, chậm rãi thu lại đâm về phía sau.
“Coong!”
Kiếm lạnh lướt qua mặt mày, chiếu sáng một đôi mắt cười.
“Chỉ là thứ khí độc thôi.”
“Có thể làm khó dễ được ta!”
Trời còn chưa sáng rõ, chợt nghe phương hướng khách điện truyền đến một tiếng động lớn.
Cố cô nương muốn đi à?
Lạc Lạc vội vàng run tay thu kiếm, chạy nhanh vào trong các, nhanh nhẹn thay bộ xiêm y ướt đẫm, búi lại tóc, giẫm lên sương sớm chạy tới khách điện.
Sư phụ và Lý Chiếu Dạ đều ở đó.
Cố Mộng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, không ngừng run rẩy.
Nàng ta bệnh đến mơ hồ, còn muốn giãy giụa đứng dậy rời đi: “Ta muốn xuống núi… để ta xuống núi… ta không muốn… ở lì chỗ này!”
Nước mắt như châu ngọc, từng chuỗi dài lăn xuống.
Một người quản sự nói cho Lạc Lạc, Cố Mộng không muốn kinh động người khác, trời chưa sáng đã lặng lẽ xuống núi, nhiễm phong hàn, ngất ở trên sơn đạo.
May mắn đệ tử tuần núi thấy, vội vàng đưa nàng ta trở về.
Cố Mộng nằm xụi lơ trên gối, khuôn mặt xinh đẹp yếu ớt mà vặn vẹo: “Ta không bệnh, để ta xuống núi…”
Thanh Hư Chân Quân đau đầu: “Xuống núi cái gì, nghỉ ngơi đi! Hơn phân nửa đêm không ngủ còn ra hứng gió cái gì chứ, đây phải không tự tìm —— được rồi được rồi, ai có Tích Hàn* Đan cho cô ta ăn hai viên, đến trưa là đỡ.”
*Từ tích ở đây có nghĩa là loại trừ, gạt bỏ, nôm na hiểu viên thuốc này có tác dụng xua lạnh để khỏi bệnh phong hàn.
Lý Chiếu Dạ đi đến trước trường kỷ, cúi mắt.
Cố Mộng nhìn thấy hắn, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, thân hình không tự giác mà cuộn tròn, không nén được chua xót ngập tràn.
“Lý đại ca, huynh đi đi, đã nói không nên gặp nhau…”
Một hồi nghẹn ngào, làm nàng ta lại nói không nên lời.
“Ta chưa hề nói thế.” Lý Chiếu Dạ giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt không rõ.
Cố Mộng lại giật mình: “Thế nhưng, thế nhưng…”
Hắn nói: “Tới giờ uống thuốc rồi.”
Nàng ta mở to hai mắt nhìn hắn. Trước đó khi nàng cho huynh ấy uống thuốc, uống canh, đều nói với huynh ấy như vậy.
Huynh ấy đều nhớ rõ.
Cảm động và ấm ức cùng nhau tràn vào hốc mắt, nàng ta lại rơi lệ.
“Ừ, muội uống.”
Trên người Lý Chiếu Dạ đương nhiên là không có đan dược. Hắn nhìn về phía Thanh Hư, Thanh Hư nhìn về phía Lạc Lạc.
Lạc Lạc: “…”
Đồ trong túi Càn Khôn của nàng, ngày hôm qua đã đưa toàn bộ cho Cố cô nương. Vì thế nàng thật ngượng ngùng mà mở tay nải của Cố Mộng ra, có hơi xấu hổ mà tìm kiếm Tích Hàn Đan.
Lý Chiếu Dạ nhận lấy, thuận miệng nói câu cảm ơn với Lạc Lạc, bưng tới một cốc nước, cho Cố Mộng uống.
Lạc Lạc không giúp được gì, bèn giúp Cố Mộng dém chặt bốn góc chăn.
“Ngủ một giấc là ổn thôi.” Lạc Lạc nói cho nàng ta, “Tác dụng của thuốc rất mạnh.”
“Được rồi,” Thanh Hư Chân Quân ho khan nói, “Lạc Lạc, con theo ta ra ngoài. Nơi này để đại sư huynh của con canh chừng là được.”
“Vâng.”
*
Lạc Lạc ngồi xuống ở bên cạnh sư tôn.
Thanh Hư Chân Quân gõ đầu gối trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Cái cô người phàm kia khóc sướt mướt nói không rõ ràng, hỏi đại sư huynh của con, nó cũng không nhớ rõ mình là bị ai đánh bị thương thành bộ dáng thê thảm như thế.”
Lạc Lạc gật đầu: “Vết thương của huynh ấy thế nào ạ?”
Lý Chiếu Dạ không nhớ nàng, nàng cũng không tiện mà vạch quần áo của hắn ra tự mình xem.
“Kinh mạch đứt đoạn, khớp xương vỡ nát.” Thanh Hư Chân Quân nheo lại đôi mắt, “Là tra tấn hành hạ, không phải yêu ma.”
Lạc Lạc cũng nheo lại đôi mắt: “Vậy đó là do con người làm.”
Lý Chiếu Dạ là ai.
Chàng là đại sư huynh thủ lĩnh Thái Huyền Tông, người đứng đầu vượt trội* trong Đại hội Thanh Vân, ánh sáng ngày mai của Tu chân giới, thiên tài kiếm đạo ba ngàn năm mới gặp được.
*Tác giả dùng từ “Đoạn nhai thức khôi thủ” nghĩa là người đứng đầu mà vượt xa những người còn lại.
Huỷ hoại chàng, thương tổn chính là đại khí vận của tông môn Thái Huyền Tông tương lai mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm.
Thanh Hư Chân Quân nói: “Hành sự kiểu này, điều tra ra sẽ là kết cục không chết không ngừng.”
Tu chân giới truyền ra bên ngoài đều là công lý theo đạo trời, kỳ thật toàn là cá lớn nuốt cá bé. Không có ai sẽ thật lòng ngóng trông tông môn nhà người khác xuất hiện thiên tài hiếm có trên đời.
Nhưng trước nay cũng không ai dám hạ độc thủ bừa bãi —— nhà ai cũng không thể phát rồ đến độ để đại tu sĩ đời trước giết lung tung mầm non nhà người khác, nếu cứ như thế này, vậy mọi người mà muốn chơi, mấy lão tổ tông Hợp Đạo xuất hiện hủy thiên diệt địa, đồng quy vu tận đi!
Không ai dám làm như vậy. Ít nhất bên ngoài không ai dám làm như vậy.
Lạc Lạc bẻ ngón tay: “Không phải Thiên Đạo Môn, thì là Trọng Tinh Tông.”
Tu chân giới hiện giờ có tam đại tông môn ở thế chân vạc ba chân, có thể hạ độc thủ với Lý Chiếu Dạ cũng chỉ có hai nhà này.
“Sư phụ.” Lạc Lạc sầu não, “Nếu người không nói là yêu ma, con đã sớm tìm bọn họ gây sự rồi.”
Thanh Hư Chân Quân hừ một tiếng: “Con cũng yên tĩnh cho ta! Không được phép gây chuyện!”
Lạc Lạc nói thầm: “Con không bị phát hiện là được.”
Trên đầu ăn một chiêu nhất chỉ thiền* thật mạnh.
*Nhất chỉ thiền là một chiêu của Thiếu Lâm khi dồn toàn lực vào một ngón tay để tấn công đối thủ.
Lạc Lạc ngoài mặt thì ngoan ngoãn, trong lòng không phục.
Từ sau khi Lý Chiếu Dạ xảy ra chuyện, cả ba vị đại tu sĩ Hóa Thần là Thanh Hư Chân Quân, tông chủ Linh Tuyết Chân Quân cùng với trưởng lão Nguyên Chân Quân đều đến điều tra hiện trường.
Nếu không phải bọn họ nhận định Lý Chiếu Dạ bị đại yêu ma ăn, Lạc Lạc cũng không cần tìm ở Hắc Uyên Hải một trăm ngày.
“Cũng không biết đại sư huynh của con làm thế nào chạy thoát được trong tay tên khốn kiếp đó.” Thanh Hư Chân Quân thổn thức không thôi, “Bị thương thành như vậy, mà còn chạy xa vài trăm dặm, nhất định là nó nhớ thương con, không chịu chấp nhận số phận.”
Lạc Lạc bình tĩnh quay đầu, nhìn vầng mặt trời ngoài cửa sổ chớp chớp mắt.
“Chờ huynh ấy nhớ ra, sẽ báo thù.”
Nàng biết.
Cái tên Lý Chiếu Dạ kia, đã chết cũng sẽ bò lại, đắc ý dào dạt nói rằng chàng không hề gì đâu.
Chàng chính là một người như vậy.
*
Thầy trò hai người đang thương lượng phải đi đâu để “Mượn” chút vật phẩm quý hiếm về cho Lý Chiếu Dạ bồi bổ thân thể, cửa lớn của điện Vấn Tâm bỗng nhiên bị người ta đạp một cái thật mạnh ——
“Rầm!”
Thanh Hư Chân Quân cuống lên: “Đừng! Đắt lắm!”
Đá hỏng rồi làm gì có tiền mà sửa đâu!
Ông lật đật vung tay áo, xuất ra một dòng linh lực mở cửa điện ra, đã thấy Lý Chiếu Dạ ôm Cố Mộng xông vào.
Lý Chiếu Dạ mặt lạnh như sương, giận quá hóa cười: “Ngươi làm chuyện tốt!”
Toàn thân tỏa ra sát ý thẳng tới chỗ Lạc Lạc. Chỉ trong nháy mắt như vậy, Lạc Lạc cho rằng hắn muốn rút kiếm tới cùng nàng “luyện tập”. Mãi đến khi kiếm phủ đau đớn, nàng mới nhớ ra kiếm của hắn còn vỡ nát. Mãi đến khi thấy rõ ánh mắt hắn, nàng mới nhớ ra Lý Chiếu Dạ của nàng còn chưa trở về.
Nàng nhìn hắn đến gần. Trong lòng hắn ôm một người, dáng vẻ thật xa lạ.
Cố Mộng nằm ở trong lòng hắn, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh, tái nhợt giống một tờ giấy mỏng, yếu ớt phảng phất như thể chạm vào lập tức sẽ rách.
“Sao lại thế này?”
Thanh Hư Chân Quân và Lạc Lạc vội vàng tiến lên.
Lý Chiếu Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Lạc, che chở người trong lòng ngực, quay sang bên kia.
“Uống thuốc nàng ta đưa, bệnh tình chuyển biến xấu.” Hắn trào phúng nói, “Tác dụng của thuốc thật là mạnh.”
Thanh Hư Chân Quân xắn tay áo bắt mạch.
“Không phải, uống Tích Hàn Đan vào nên đỡ hơn mới đúng…” Sắc mặt ông hơi nghiêm trọng, nhíu mày, cẩn thận xem lại mạch, “Ừ… Dùng nhầm thuốc.”
Lý Chiếu Dạ nhếch một bên khóe môi, gằn từng chữ một: “Dùng nhầm thuốc?”
Thanh Hư Chân Quân nói: “Đây là Phục Khư Nhiệt Đan.”
Vốn nên tích hàn, lại dùng khư nhiệt*, chẳng phải là đã lạnh vì tuyết lại thêm giá vì sương?
*Khư nhiệt có nghĩa là khử nóng.
Nếu là tu sĩ ngược lại cũng thôi, nhưng người phàm thân thể yếu ớt, nhiễm phong hàn là có thể mất mạng. Uống nhầm thuốc, không phải là tương đương với uống thuốc độc?
Thanh Hư Chân Quân lấy tay áo che mặt, lén liếc mắt nhìn Lạc Lạc một cái, dùng ánh mắt ra hiệu: Mới vừa rồi có phải vội vàng hoảng hốt lấy sai rồi không?
Lạc Lạc chắc chắn: “Con lấy là Tích Hàn Đan, tuyệt đối không sai.”
Lý Chiếu Dạ cười nhạt: “Ồ.”
“Được rồi được rồi.” Thanh Hư chỉ cảm thấy đầu to như cái đấu, “Đừng nói những cái có thể hay không thể nữa, mau mau, đưa tới Lão Quân phong* để sư thúc tinh thông y đạo của con xem xem. Đi đi đi, vi sư cũng đi cùng.”
*Từ phong có nghĩa là đỉnh núi.
Quả thực, mười năm xử lý việc vặt cũng không nhiều bằng một hai ngày hôm nay.
“Khụ…” cô gái trong lòng Lý Chiếu Dạ tái nhợt yếu ớt, không mở được mắt ra, lại giãy giụa dùng giọng yếu ớt mỏng manh nói, “Lý đại ca, đừng trách Lạc tiên tử, cô ấy tốt bụng như vậy… Nhất định không phải cố ý…”
Lý Chiếu Dạ bình tĩnh nhìn chằm chằm Lạc Lạc, xoay người, ôm Cố Mộng đi ra ngoài.
Cái liếc mắt kia như thể đao lạnh cạo xương.
*
Lão Quân phong.
Giờ khắc này cửa chính đã khóa từ lâu, bên ngoài Dược Lư không ít môn nhân đệ tử tới hóng chuyện.
“Kỳ thật nếu đổi thành ta, ta cũng sẽ làm như vậy!”
“Cũng không đến mức thế chứ, cô gái người phàm kia đã nói sẽ đi, tuy rằng hôn mê không đi được, nhưng cũng không thể cứ ngất mãi được… Tiểu sư muội vẫn quá kích động rồi.”
“Sao đã nhận định là tiểu sư muội?”
“Thanh Hư sư thúc và đại sư huynh tận mắt nhìn thấy muội ấy cho thuốc mà.”
“Cho dù như vậy, tiểu sư muội cũng có thể không phải cố ý, các ngươi không thấy được sắc mặt muội ấy tệ biết bao nhiêu đâu, vẫn luôn gắng gượng xốc lại tinh thần đấy thôi.”
Bọn họ không lưu ý đến, Lạc Lạc đứng ở phía sau cách đó không xa. Thanh Hư Chân Quân tức giận muốn nhảy dựng lên đập đầu mấy đứa nói nhảm kia.
Lạc Lạc thất thần: “Sư phụ, con thật sự không lấy nhầm. Con sẽ không hại Cố cô nương.”
Thanh Hư Chân Quân nói chắc như đinh đóng cột: “Sư phụ đương nhiên tin con!”
Lạc Lạc cười: “Người an ủi con thôi, sư phụ.”
“Vậy không có.” Thanh Hư Chân Quân híp đôi mắt hẹp dài, “Ta nghĩ thông suốt rồi.”
“Thế nào ạ?”
“Là tự cô ta làm.” Thanh Hư Chân Quân cười lạnh, “Con đại khái không biết, đêm qua cô ta cố ý không mặc ấm đi hứng gió lạnh, để làm mình bệnh. Hôm nay con lấy thuốc cho cô ta, cô ta bèn mượn cơ hội hãm hại con! Thuốc của con đều ở chỗ cô ta, thừa dịp đại sư huynh của con không chú ý, cô ta tự mình uống mấy viên Khư Nhiệt Đan —— chờ xem, sư đệ ta khám cho cô ta xong, xem ta có một chân đá cô ta xuống núi hay không!”
Lạc Lạc nhíu nhíu mày.
“Còn cả cái tên đại ngốc đại sư huynh kia của con nữa,” Thanh Hư Chân Quân hận không thể cho tên đó một trận, “Nó không phải mất trí nhớ, là đầu óc bị chó ăn mất rồi!”
Lạc Lạc bất đắc dĩ: “Sư phụ, người đang thiên vị bảo vệ con.”
Hết chương 3.