Lạc Lạc xác định Lý Chiếu Dạ với mình rất có “Cái loại cảm giác ấy”.
“Giữa ta và Lý Chiếu Dạ là tình yêu nam nữ, không phải là tình thân gì cả.” Nàng nói với Cố Mộng, “Nhưng ta muốn huynh ấy rời xa cô nương, không phải bởi vì điều này, mà là bởi vì huynh ấy rất nguy hiểm.”
Thuốc là do Lý Chiếu Dạ đổi, nói Cố Mộng không tin, Lạc Lạc cũng không có cách nào.
Cố Mộng cắn môi khuất nhục nói: “Ta nói rồi, ta tuyệt không sẽ quấy rầy ngươi và Lý đại ca, chỉ thầm thích ở trong lòng, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao? Lạc tiên tử, ngươi không khỏi cũng quá mức bá đạo!”
Thầm thích ấy à?
Lạc Lạc thích Lý Chiếu Dạ rất nhiều năm, trong tông không một ai phát hiện ra.
Người khác nhìn nàng, trước nay đều là đang nhìn một kiếm điên, một người vô cùng giỏi chịu đòn, một “Tráng sĩ”.
Nàng thích đều giấu ở trong lòng, chỉ có mình mình biết. Nàng luôn giả vờ không hề để ý chút nào, kỳ thật khi nghe được tên của chàng, trái tim đều sẽ run lên.
Nếu không phải lần đó chàng nằm ở trên cành hoa lê phơi nắng, nàng cho rằng chàng ngủ rồi, không nhịn xuống nhìn nhiều thêm mấy lần mới bị bắt quả tang tại trận thì… Nàng có thể cẩn thận cất giấu tình cảm của mình tới khi trời cằn đất cỗi.
Lạc Lạc nói thẳng nói thật: “Cố cô nương, giống như cô không gọi là thầm thích.”
Nhà ai thầm thích lại nói không rời miệng?
Cố Mộng phẫn nộ: “Ta là một người phàm, luận thân phận với Lạc tiên tử ngươi đích xác là khác nhau một trời một vực, nhưng ngươi không có tư cách coi khinh tình cảm của ta!”
Lạc Lạc: “…”
Sao mà ông nói gà bà nói vịt rồi?
Lạc Lạc không khỏi tự kiểm điểm lại một chút. Bản thân mình về mặt xã giao thật sự là không có kinh nghiệm, ngoại trừ sư phụ và Lý Chiếu Dạ, ở ngoài rất ít giao tiếp với người khác. Cho nên nói không rõ ý, nhất định là vấn đề của bản thân mình.
Lạc Lạc tận lực giải thích rõ ràng: “Cố cô nương, đệ tử ngoại môn cũng là người trong tông môn Thái Huyền Tông, thân phận đều giống nhau, không có ai cao ai thấp. Cô nương vào ngoại môn, ta sẽ toàn lực trợ giúp cô nương tu hành. Chuyện này đã do sư phụ mở lời, ngài ấy cũng sẽ phụ trách đến cùng.”
Cố Mộng cắn nát cánh môi: “Ta không cần, không cần nhắc lại nữa!”
Lạc Lạc: “… Được rồi.”
Sư phụ nói đúng, ai có chí nấy, không phải mỗi người đều có khát vọng tu tiên.
Cố cô nương trở lại thế gian cũng tốt, như vậy bất kể Lý Chiếu Dạ muốn làm chuyện gì, cũng rất khó liên lụy đến cô ấy.
Lạc Lạc vui vẻ: “Vậy cô nương trở về thế gian, ta cũng sẽ thường tới thăm cô!”
*
Sau khi gặp Lạc Lạc, huyết sắc Cố Mộng trên mặt hoàn toàn rút sạch, thân hình lung lay sắp ngã. Người khác hỏi, nàng ta chỉ thống khổ mà lắc đầu, cắn môi không nói.
Trở lại Dược Lư, nàng ta bắt đầu thu dọn tay nải. Dòng lệ lặng lẽ nhỏ xuống, như thể tí tách nhỏ vào trong lòng mọi người từng chút một.
Một đám đệ tử cảm thấy áy náy —— ăn bánh táo của Cố cô nương nhà người ta rồi, lại trơ mắt nhìn nàng ta bị tiểu sư muội đuổi đi, ai mà chẳng thấy có chút cắn rứt.
Xem nàng ta thảm thành thế này, cũng không biết bị ấm ức tới mức nào.
“Cố cô nương, Cố cô nương,” sư đệ mập ăn nhiều nhất chạy vội tới, ngượng ngùng cười nói, “Cô nương thu dọn đồ đạc làm gì?”
Cố Mộng vai lưng run lên, nhẹ nhàng nói: “Ta phải đi.”
Mọi người nhanh chóng trao đổi tầm mắt.
“Đừng mà!” Sư đệ mập cản nàng ta, “Sư phụ đã dặn rồi, muốn cô phải tĩnh dưỡng một thời gian đã rồi tính.”
Cố Mộng cúi đầu, nước mắt rơi xuống tay nải trong tay, thấm ra một đóa lại một đóa hoa sậm màu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cố cô nương cô nói đi, có ấm ức gì, nhiều người như vậy dù gì cũng có thể đòi lại công bằng cho cô nương, cô nương hãy mạnh dạn nói ra!”
“Cô không nói, chúng ta cũng không phân xử được đâu.”
Nàng ta chỉ một mực lắc đầu, mấy đệ tử càng ruột gan cồn cào khó chịu.
“Tiểu sư muội, muội ấy cũng không thể nào đánh cô nương chứ?” Sư đệ mập thuận miệng hỏi.
Thân thể Cố Mộng run lên, vội vàng xoay người lại: “Không có không có, sao có thể! Tiên trưởng chớ nên hiểu lầm Lạc tiên tử.”
Nàng ta đầy mặt nước mắt, gắng sức nặn ra một nụ cười yếu ớt.
Sư đệ mập bèn thuận thế truy vấn: “Vậy cô nương nói xem có chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành vì sao phải đi? Nếu cô không muốn chúng ta hiểu lầm tiểu sư muội, vâỵ phải nói ra!”
Cố Mộng lâm vào thế khó xử.
Sau một lúc lâu, nàng ta khó nhọc nói: “Lạc tiên tử không mắng ta, càng không đánh ta. Có điều… Nếu ta muốn ở lại, vậy không thể lén thích Lý đại ca ở trong lòng.”
Nàng ta nuốt xuống khuất nhục, cười chua xót, “Nàng ấy bảo ta rời xa Lý đại ca, nếu không tính mạng khó bảo toàn. Nàng ấy muốn ta mau chóng trở lại thế gian đi.”
“Chuyện này…” Có người không tin, “Tiểu sư muội sao có thể vô lý như vậy?”
“Huống hồ Cố cô nương trong lòng thầm thích đại sư huynh, tiểu sư muội cũng không quản được mà?”
“Ta có thể thề!” Cố Mộng cuống lên, bỗng dưng dựng thẳng bàn tay, “Ta phát lời thề độc! Nếu có một câu nói dối, hãy để ta chịu thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được!”
Sư đệ mập hít vào một hơi, nói: “Ấy ấy, Cố cô nương không cần như thế…”
Cố Mộng nức nở một tiếng, gục xuống tay nải, khóc thương tâm gần chết.
“Ta vốn không muốn nói, là mọi người hiểu lầm Lạc tiên tử động thủ với ta, ta không thể không làm sáng tỏ thay nàng ấy… Không tin, mọi người cứ việc đi hỏi nàng ấy! Đi hỏi đi!”
Lạc Lạc đã uy hiếp nàng ta như vậy, bất kể đối chất thế nào, Cố Mộng đều không sợ.
*
Nói mà Cố Mộng không thông, Lạc Lạc cũng không để tâm cho lắm. Nàng chỉ cần giám sát thật kỹ Lý Chiếu Dạ là được.
Đánh một trận không giải quyết được, vậy đánh hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám chín, mười trận.
Nàng rút kiếm đi về phía sơn đạo, khóe môi hơi mím, ánh mắt chậm rãi lóe lên.
Mới vừa rồi khi Lý Chiếu Dạ phản kích theo bản năng, mỗi một động tác đều là chiêu thức của Thái Huyền Tông, quen thuộc đến tận xương tủy, tuyệt đối không phải yêu ma nào biến thành.
Lạc Lạc lắc lắc đầu.
Nàng mệt mỏi quá hồ đồ rồi, vậy mà lại nảy ra suy nghĩ lạ lùng bậc này. Nào có yêu ma có thể trở nên giống hệt con người, còn có thể tránh được pháp nhãn của đám lão quỷ thành tinh trong tông này?
Trở lại điện Vấn Tâm, không thấy Lý Chiếu Dạ, Thanh Hư cũng không ở đó.
“Ồ?”
Tìm quản sự hỏi, hóa ra Thanh Hư Chân Quân đuổi theo đánh Lý Chiếu Dạ, bên Hoa Đào Năm Ấy bỗng nhiên có người tới, dẫn Lý Chiếu Dạ đi.
Một quản sự khác cũng không biết.
Hoa Đào Năm Ấy, là cấm địa bế quan của cột trụ căn cơ trấn tông Thái Huyền Tông, một trong ba vị rưỡi đại lão Hợp Đạo còn tồn tại trên đời này, tu vi đỉnh cao nhân gian, thực lực hủy thiên diệt địa, lão tổ tông Huyền Nhất Đạo Quân.
Nghe nói Huyền Nhất Đạo Quân năm đó khi đi vào Hợp Đạo, trong phạm vi mười ba đỉnh núi của Thái Huyền Tông và ngàn dặm quanh đó, trời quang mây tạnh, linh hương say lòng người, hoa trên vạn cây cùng nở rộ, tựa như cảnh tượng tiên gia trong truyền thuyết.
Vị đạo quân ấy liếc nhìn nhân gian, khẽ cười một tiếng.
“Chung quy vẫn không giống hoa đào năm ấy.”
Ngài vung tay áo sáng lập một không gian, bước vào cảnh giới thực và hư, truy vấn đỉnh cao của đại đạo mơ hồ.
Địa giới một phương ấy từ đây được phân là cấm địa của Thái Huyền Tông.
Đạo quân chưa đặt tên cho động phủ mới của mình, cũng không biết ai là người đầu tiên gọi, dần dần tất cả mọi người trong tông ngầm thừa nhận nơi đó gọi là “Hoa Đào Năm Ấy”.
Lạc Lạc ngạc nhiên —— Lý Chiếu Dạ tìm được đường sống trong chỗ chết, mà ngay cả vị kia cũng kinh động.
Đó chính là Hợp Đạo Đạo Quân!
Từ xưa người tu hành, dẫn khí nhập thể, đả thông kỳ kinh bát mạch, mới đạt được Trúc Cơ kỳ.
Sau khi lên Trúc Cơ dốc lòng tu luyện, tụ khí hải, thành Kim Đan, là Kim Đan kỳ.
Sau khi lên Kim Đan, lại để thần thức tự thân ngưng nhập trong đan, được thai nghén bên trong Kim Đan tương thông cùng khí mạch tự thân, hình thành linh thể hoàn chỉnh, giống như thân ở trong thân, đó là Nguyên Anh. Nguyên Anh tức là chân ngã, cho nên tu sĩ Nguyên Anh còn được gọi là chân nhân.
Sau Nguyên Anh, lại hấp thu linh lực cuồn cuộn, hóa Nguyên Anh thành nguyên thần, không hề trói buộc bởi đan điền khí hải, thân thần hợp nhất, thân thể thành thánh, đây là Hóa Thần Chân Quân.
Thông thường tu sĩ thiên phú xuất chúng cộng thêm nguồn tài nguyên ở đại tông môn, tu đến Nguyên Anh đã là cực hạn.
Hóa Thần còn phải nhờ đại ngộ tính, đại cơ duyên, người thường khó có thể gặp được. Hợp Đạo càng là hư vô mờ mịt, nói là bán thần cũng không quá, trở bàn tay là có thể hủy thiên diệt địa cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Chẳng qua tu vi đã tới cấp bậc đó rồi, tâm tính tự nhiên cũng siêu phàm thoát tục, Hợp Đạo Đạo Quân của tam đại tông môn quanh năm bế quan, không hỏi thế sự.
Trên phố đều nói, cho dù có họa diệt môn, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể đánh thức một vị đạo quân —— mà Lý Chiếu Dạ làm được.
Lạc Lạc rời khỏi điện Vấn Tâm, leo lên đỉnh núi, nhìn xa xa về phương hướng Hoa Đào Năm Ấy.
Nói không lo lắng là giả.
Đạo Quân ngài ấy tu vi thông thiên, liếc mắt một cái là có thể nhìn chết Lý Chiếu Dạ.
“Sư phụ, người ngàn vạn phải bảo vệ đồ đệ của mình đấy, người cũng chỉ có hai mầm non này thôi, thiếu mất một cây, một cây làm chẳng nên non, tương lai dưỡng lão cơm bữa có bữa không, cũng thực thê lương!”
Ngoài Hoa Đào Năm Ấy, Thanh Hư Chân Quân hắt xì một cái thật mạnh.
*
Lý Chiếu Dạ một đêm không trở về.
Lạc Lạc ngồi ở đỉnh núi, nhìn phương hướng Hoa Đào Năm Ấy, thỉnh thoảng chớp mắt một cái.
Một đêm qua đi, nàng phát độc mà cũng chưa hề phát hiện. Phía Đông nổi lên một vầng sáng nhạt, Lạc Lạc yên lặng đứng dậy giũ giũ sương sớm.
Mới vừa bước ra một bước, ngực bỗng nhiên mãnh liệt run lên, Thu Thủy kiếm đeo bên người leng keng kêu vang.
Một luồng kiếm ý có thể nói là đáng sợ đóng đinh nàng tại chỗ.
Nháy mắt tiếp theo, mười ba đỉnh núi Thái Huyền Tông, vạn kiếm cùng vang!
Chỉ thấy một luồng kiếm khí ngập trời đột ngột từ mặt đất dâng lên, xuyên thẳng tới trời cao.
“Leng keng ——”
Kiếm khí lướt qua, không khí bị xé rách, kim quang và sóng âm từng vòng, từng vòng lan ra, mây bay bị đánh tan, ánh mặt trời cũng trở nên ảm đạm.
“Thần Kiếm Thái Nghi!” Có người nhận ra vầng sáng của tuyệt thế thần kiếm này.
Lạc Lạc mở to hai mắt.
Thái Nghi! Môn nhân Thái Huyền Tông tu luyện kiếm pháp là chín thức Thái Nghi.
Vạn năm trước sư tổ khai sơn quy tịch, để lại Thần Kiếm Thái Nghi vô chủ. Nó ở lại trong núi, vạn năm sau không ai có thể đưa tay chạm vào.
Hôm nay kiếm xuất thế, là có tân kiếm chủ Thái Nghi.
Trái tim Lạc Lạc nhảy lên kịch liệt, ngực quay cuồng không biết có bao nhiêu kích động.
Thân là kiếm tu, ai chưa từng lén mơ ước rằng, nếu mình được mệnh trời lựa chọn, thần kiếm vô chủ đệ nhất thế gian kia liếc mắt một cái coi trọng chính mình trong số ngàn vạn người kia…
Kiếm khí thu lại.
Hướng về Hoa Đào Năm Ấy.
Trong đầu Lạc Lạc hiện lên một ý niệm không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ là…
Rất nhanh, các nơi trong tông như thể nước sôi cùng sôi trào lên. Tin tức là bóng nước không ngừng nổ tung trên mặt nước, nhanh chóng khuếch tán đến mỗi một góc.
“Thần Kiếm Thái Nghi, nhận đại sư huynh là chủ!”
“Huyền Nhất Đạo Quân tự mình ra tay, đúc lại kiếm phủ cho đại sư huynh!”
“Đại sư huynh thật sự là người được mệnh trời lựa chọn!”
“Thiên Đạo Môn, Trọng Tinh Tông, các ngươi chờ chết đi ha ha ha ha ha!”
Lạc Lạc rời khỏi Kính Song phong, từ sơn đạo gia nhập đám đông, lại theo mọi người hòa cùng dòng người phía trước.
Một đám người đệ tử trùng trùng điệp điệp tề tụ về chủ phong, dòng người chen chúc xô đẩy, nhón chân nhìn phương hướng Hoa Đào Năm Ấy ở phía sau núi.
Tuy rằng không thấy cái gì cả, nhưng vẫn châu đầu ghé tai mà kích động.
“Lạc Lạc! Lạc Lạc!”
Thanh Hư Chân Quân ở bên ngoài đám người gọi nàng, phải gọi vài tiếng, Lạc Lạc mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, “Sư phụ? Người cũng ở đây ạ.”
“Sao lại ngây ra như thế? Đi, vi sư dẫn con đi xem Lý Chiếu Dạ!”
Thanh Hư Chân Quân tiến lên xách vai áo Lạc Lạc, kéo nàng ra khỏi đám người, dùng một bả vai phá tan phong ấn cửa Linh Tuyết Chân Quân bố trí, xông vào mật địa chủ phong.
Lạc Lạc thấy chột dạ —— sư phụ thật sự không coi nàng là người ngoài.
Chợt, nàng thấy Lý Chiếu Dạ.
Chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn ở trên giường hàn ngọc, nhắm mắt bấm niệm pháp quyết thu liễm khí tức, bên cạnh có hai vị đại tu sĩ Hóa Thần Linh Tuyết Chân Quân và Nguyên Chân Quân hộ pháp cho hắn.
Thần quang của Thái Nghi kiếm chưa thu lại, ánh chiếu gương mặt kia của hắn, giống như một thần tiên có quầng sáng quanh thân.
Thanh Hư Chân Quân rất không vui mà nói thầm: “Huyền Nhất Đạo Quân chê ta không làm việc đàng hoàng lâu rồi, ngượng tay, để cho hai người kia hộ pháp dung hợp kiếm bản mạng, không cần ta! Hừ, sau này hai kẻ kia không phải cũng đòi tính là nửa sư phụ của Lý Chiếu Dạ? Thật quá hời cho bọn họ! Nghĩ tới ta năm đó vớt thằng nhóc Lý Chiếu Dạ kia lên từ sông Thần Thủy, nào phân nào nước tiểu rồi còn làm con rối gỗ chăm cho nó lớn…”
Linh Tuyết Chân Quân không thể nhịn được nữa, một luồng kiếm ý từ giữa mày chém thẳng về phía Thanh Hư: “Cút đi!”
Thanh Hư nổi sùng: “Đồ đệ của ông đây! Muốn cút cũng là ngươi cút!”
Lạc Lạc giống như quả cân nhỏ níu lấy cánh tay Thanh Hư, kéo vị cha già phẫn nộ này ra khỏi mật địa.
Nàng hoảng hốt nói: “Sư phụ, con cảm giác giống đang nằm mơ.”
Thanh Hư lập tức bảo vệ cánh tay, không cho nàng véo.
Ông cười hừ hừ: “Vui quá phát rồ rồi hả!”
“Vui.” Lạc Lạc nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên vui ạ.”
Nhưng Trường Thiên biết làm thế nào bây giờ đây?
Nó nằm ở trong kiếm phủ của nàng, đang liều mạng chữa trị chính mình, cũng không biết chủ nhân của mình đã có kiếm tốt nhất thế gian.
*
Lạc Lạc không cùng sư phụ về điện Vấn Tâm, cũng không về Lưu Quang các của mình.
Nàng bước lên một sơn đạo khác, đi sang ngọn núi khác trong hai ngọn núi trước —— tới Chiếu Dạ các có thể nhìn sang Lưu Quang các của nàng, nơi ở của Lý Chiếu Dạ.
Khi Thanh Hư Chân Quân nhặt được Lý Chiếu Dạ chàng còn là trẻ sơ sinh, không tên.
Ông bèn lấy cho chàng cái họ bình thường nhất, còn tên thì đặt theo tên cái lầu các.
Vốn tính là nếu nhặt thêm một đồ đệ nữa thì sẽ đặt tên là Lưu Quang, đáng tiếc gặp được Lạc Lạc. Bằng không dựa theo phong cách đặt tên của Thanh Hư Chân Quân, đồ đệ thứ hai đại khái có thể được gọi là Vương Lưu Quang hoặc là Dương Lưu Quang… Chỉ không gọi Tiền Lưu Quang là được.
Lạc Lạc miên man suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn ba chữ to Chiếu Dạ các, bước lên bậc thềm, vào trong các.
Chỗ ở của Lý Chiếu Dạ tự nhiên mở ra cho nàng. Chỗ của nàng cũng giống vậy.
Chàng thường xuyên chạy đến chỗ nàng, đánh một trận ở khi đất trống trước các, có khi sẽ không về nữa, ngủ dưới cửa sổ của nàng.
Lạc Lạc thật ra ít đến Chiếu Dạ các.
Lý Chiếu Dạ ấy mà, khá là tuỳ tiện. Bên người quần áo gì đó luôn là tiện tay vứt lung tung, Lạc Lạc vào Chiếu Dạ các của chàng, rất dễ giẫm nhầm phải “mìn” khiến đỏ bừng mặt.
Giờ khắc này nàng tới, là muốn đưa Trường Thiên về nhà.
Trong lầu các gọn gàng sạch sẽ —— ngày thường con rối gỗ thu dọn không đuổi kịp tốc độ bày bừa của chàng, chàng mất tích lâu như vậy, chỗ ở cuối cùng cũng giống chỗ cho người ở.
Lạc Lạc nhấp môi, mắt vẫn nhìn thẳng như mọi khi, đi thẳng qua hai tấm bình phong, vào nơi ngày thường chàng vẫn để kiếm.
Hộp kiếm trống trơn, trên chiếc giá gỗ bên cạnh có treo một quyển tập xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nó là nhật ký luyện kiếm.
Người giống như Lý Chiếu Dạ, nhất định không thể nào mỗi ngày nghiêm túc ghi chép.
Lạc Lạc lấy Trường Thiên từ kiếm phủ ra, thật cẩn thận đặt nó vào hộp kiếm.
Vết rạn trên thân kiếm đã chữa trị, từ trước đó chàng vẫn thường chém lung tung lại không để ý tới mà bảo dưỡng cẩn thận, để lại những vết rạn rất nhỏ cũng được Lạc Lạc thuận tay sửa rồi.
“Keng.” Hàn kiếm kêu khẽ.
Lạc Lạc thở dài, tháo xuống Thu Thủy của mình, đặt ở bên cạnh Trường Thiên.
Nàng do dự một lát, giơ tay lấy nhật ký tập kiếm, tiện tay giở mấy tờ.
Quả nhiên như nàng suy nghĩ, cái tên Lý Chiếu Dạ kia căn bản không thể nào ghi chép cẩn thật, lật từng trang, đều là mấy nét bút lung tung tự sáng tạo ra như quỷ vẽ bùa.
Ngón tay ngẫu nhiên chạm phải bút tích qua loa có lệ của chàng, trái tim vẫn cứ sẽ hơi thắt lại.
Nàng cứ tiện tay giở bừa, chợt dừng lại ở một ngày.
“Kẻ địch không đề phòng, tấn công bất ngờ, lập khế ước thành công!”
“Là vợ của ta rồi!”
Chữ viết tiêu sái mạnh mẽ, giống bản thân chàng kiêu ngạo mà đẹp đẽ.
Lạc Lạc sửng sốt. Nàng quá hiểu Lý Chiếu Dạ, nhìn thấy mấy từ này, tựa như tia chớp chiếu sáng lên bầu trời đêm.
Cho nên tên này…
Chàng căn bản không biết nàng thầm thích mình.
Chàng chỉ quyết định vào ngày đó xuống tay với nàng, vì thế đột nhiên từ trên cây hoa lê nhảy xuống, kẻ ác sẽ tố cáo trước —— “Này này này, muội nhìn trúng ta rồi đúng không!”
Tranh thủ lúc nàng ngây ra, chàng quyết đoán —— “Thật trùng hợp, ta cũng nhìn trúng muội!”
Sau đó chàng kéo nàng, động tác nhanh chóng, liền mạch lưu loát, kết khế ước tâm duyên.
Lạc Lạc lại giở trang tiếp theo.
“Có vợ rồi” “Có vợ rồi” “Có vợ rồi, có vợ rồi, có vợ rồi, có vợ rồi…”
Hết chương 6.