"Nếu anh nói vậy thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Không còn việc gì nữa thì tôi đi ngủ trước đây. Ngày mai không thể đi gặp người ta với hai quầng thâm mắt được, lỡ Chu Dục Chiếu chê tôi thì sao?" Diệp Hạnh ngáp một cái, sau đó đi về phía phòng.
Lần này Giang Từ Thâm hoàn toàn không biết phải làm sao.
Thấy Diệp Hạnh thực sự định gả cho Chu Dục Chiếu, anh tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đứng lại đó cho tôi!”
Diệp Hạnh quay đầu lại, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Anh còn muốn thế nào nữa? Tôi chiều theo ý anh rồi còn gì, anh không hài lòng điều gì nữa? Chẳng lẽ còn muốn tôi trả lại tiền sính lễ? Tôi nói cho anh biết nè, phần lớn số tiền sính lễ đó nằm trong tay chú thím tôi, tôi sẽ không trả lại cho anh xu nào đâu!”
Giang Từ Thâm suýt thì bị cô làm cho tức đến xuất huyết não!
"Ai cho phép cô gả cho Chu Dục Chiếu! Từ nay về sau cô không được gặp anh ta nữa! Cô đã gả vào nhà họ Giang, trừ khi tôi chết, nếu không cô đừng hòng đi lấy chồng khác!" Giang Từ Thâm tức đến nỗi nói không lựa lời.
"Với dáng vẻ hiện tại của anh thì nếu muốn, tôi có thể giết chết anh dễ như trở bàn tay mà. Nhất là anh đừng quên tôi biết y thuật, đối với tôi thì chỉ cần nhấc tay cũng đủ khiến anh biến mất không một tiếng động." Diệp Hạnh thản nhiên nói.
"Cô dám!" Giang Từ Thâm tức đến nỗi cười gằn, khuôn mặt điển trai đen như đáy nồi: “Ha ha, cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi phải không? Không giả vờ nữa à? Còn nói chữa bệnh cho tôi, nói gì mà vợ chồng nữa chứ, tôi thấy cô muốn giết tôi mới đúng!”
Nghe đến đây, cuối cùng Diệp Hạnh cũng không nhịn được mà phì cười một tiếng. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Từ Thâm, trong mắt chứa ý cười nhẹ.
Giang Từ Thâm vốn đang nổi cơn tam bành lại đột nhiên thấy cô cười. Anh tưởng như mình vừa đấm vào bông, tức đến nỗi đỏ mặt tía tai: “Cô cười cái gì!”
Diệp Hạnh tiến lên đắp chăn cho anh rồi nói: “Thôi không trêu anh nữa, mau ngủ đi. Nửa đêm nửa hôm anh không buồn ngủ nhưng tôi thì có. Anh cứ gào thét như này, lát nữa lại có người nói tôi ngược đãi anh cho mà xem.”
Sắc mặt cô đột nhiên dịu dàng hẳn đi, giọng nói và cử chỉ cũng vậy.
Giang Từ Thâm ngẩn người, lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, nghiến răng ken két hỏi: “Cô đùa tôi à?”
Diệp Hạnh cười nói: “Chỉ cho anh ngang ngược chứ không cho tôi đùa anh chắc? Buồn cười quá, có tin nếu anh còn cằn nhằn làm phiền tôi ngủ thì tôi sẽ khâu miệng anh lại không hả?”
Nói xong, cô không thèm để ý đến Giang Từ Thâm nữa mà trực tiếp tắt đèn, đi về phòng mình.
Chỉ trong chốc lát, cả căn nhà lại chìm vào bóng tối và yên tĩnh.
Diệp Hạnh thực sự rất buồn ngủ. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thậm chí Giang Từ Thâm còn nghe thấy cả tiếng thở đều đều của cô.
Hơn nữa, sau khi cãi nhau với Diệp Hạnh, Giang Từ Thâm bất ngờ phát hiện ra rằng mình đã bình tĩnh lại.
Vốn dĩ lúc nãy anh còn đang bị sự xấu hổ tột cùng nhấn chìm toàn thân, song sau khi cãi nhau với Diệp Hạnh, anh lại thấy chỉ trong trong chớp mắt mà mọi thứ trở nên nhẹ bẫng.
Không phải chỉ làm đổ bô thôi sao? Có phải trời sập đâu mà anh cứ băn khoăn làm gì vậy?
Sau khi suy nghĩ này xuất hiện, chính Giang Từ Thâm cũng sợ hãi.
Như thể chỉ trong chốc lát, anh đã được cứu ra khỏi vực thẳm tối tăm, nhìn thấy khoảnh khắc mây tan trăng ló dạng.
Nghĩ đến đây, Giang Từ Thâm không nhịn được mà nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ nhõm rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Hạnh bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Vì tối hôm qua phải dậy loay hoay một lúc nên sáng nay cô dậy muộn hơn thường ngày một chút. Khi cô tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.
Diệp Hạnh dụi mắt, vừa đi ra mở cửa vừa hỏi: “Ai mà sáng sớm đã đến nhà người ta vậy?”
Cô mở cửa ra, đập vào mắt là đôi mắt sáng lấp lánh của Đại Ngưu.
"Dì Diệp, mẹ cháu làm bánh bao, bảo cháu mang đến cho dì, dì ăn bánh bao đi." Đại Ngưu cầm một chiếc giỏ nhỏ, thấy cô mở cửa thì vén tấm vải bông trắng bên trên lên, để lộ mấy cái bánh bao trắng to tròn, còn tỏa ra hơi nóng. Nhìn là biết bánh bao vừa mới lấy ra khỏi nồi, Đại Ngưu đã vội vàng mang đến.
"Cảm ơn Đại Ngưu nhé, cháu giỏi quá. Mẹ cháu khách sáo thật đấy, nhưng tối qua chú dì nhận canh gà rồi, hôm nay còn nhận thêm bánh bao của nhà cháu nữa được thì mặt dày quá." Diệp Hạnh nói.
"Chú Giang đâu ạ? Tay chú Giang đau, cháu đút chú Giang ăn bánh bao." Đại Ngưu lấy ra một cái bánh bao, tự nhiên như không đi vào nhà tìm Giang Từ Thâm rồi.
Nghe lời Đại Ngưu nói, Diệp Hạnh đột nhiên giật mình nhận ra gì đó. Cô xoay người nhìn về phía Giang Từ Thâm, sau đó nói với giọng điệu chắc như đinh đóng cột: “Đại Ngưu không hề bị ngốc, chắc chắn là vậy.”