"Chú Giang, ăn bánh bao nào, cháu đút chú ăn." Lúc này Đại Ngưu đã chạy đến bên giường Giang Từ Thâm. Giang Từ Thâm ngồi dậy, cậu bé lập tức cẩn thận đưa bánh bao đến bên miệng anh, sau đó cất giọng ngọng nghịu.
Giang Từ Thâm vội vàng nói: “Cảm ơn Đại Ngưu.”
Đại Ngưu lập tức cười toe để lộ mấy chiếc răng trắng, đoạn nói: “Chú Giang đừng khách sáo. Bánh bao nóng, để cháu thổi cho chú.”
Giang Từ Thâm liếc nhìn Diệp Hạnh một cái rồi nói: “Mọi người nói rằng trước đây Đại Ngưu và cha nó cùng ngã xuống vách núi nên mới bí đỏc. Năm nay nó đã mười tuổi nhưng không biết chữ, cũng không đi học.”
Diệp Hạnh nói: “Tôi đã tiếp xúc với không ít bệnh nhân, cũng từng gặp không ít người ngốc. Nếu là người ngốc thì sau khi tiếp xúc một thời gian dài, đứa nhỏ này sẽ nhận ra anh, cũng có cảm giác thân thiết với anh. Nhưng hôm qua Đại Ngưu mới đến nhà chúng ta một lần, thế mà hôm nay đã nhớ anh là chú Giang, hơn nữa còn nhớ chú bị đau tay. Nếu Đại Ngưu bí đỏc thì không thể nào nhớ được những chi tiết như vậy.”
Nghe Diệp Hạnh nói vậy, nhất thời Giang Từ Thâm cũng thấy có lý. Anh bèn gật đầu nói: “Cô nói cũng đúng, có điều quả thực đứa nhỏ này không giống người bình thường. Cô có thể nhìn ra cụ thể tình hình nó như nào không?”
Diệp Hạnh đột nhiên nói: “Đại Ngưu, cháu có biết bánh bao này nhân gì không?”
Đại Ngưu đối đáp trôi chảy: “Là nhân thịt, sáng sớm chú hai cháu đã đi mua thịt rồi, thơm lắm!”
"Vậy cháu có biết mua thịt hết bao nhiêu tiền không?" Diệp Hạnh lại hỏi.
Đại Ngưu lập tức bị câu này làm khó, dường như không hiểu Diệp Hạnh nói gì nên chỉ biết nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực, cuối cùng cắn môi lắc đầu.
"Chú hai cháu làm việc ở đâu, cháu có biết không?" Diệp Hạnh lại hỏi.
Vừa nghe đến đây, Giang Từ Thâm lập tức nhíu mày, suýt nữa buột miệng hỏi cô rốt cuộc đang kiểm tra Đại Ngưu hay đang tìm hiểu về Chu Dục Chiếu.
"Chú hai lái xe tải! Lái xe tải!" Hai mắt Đại Ngưu sáng lên, lập tức nói to.
"Đại Ngưu, cháu có biết mẹ cháu tên gì không? Có biết cháu tên gì không?" Diệp Hạnh lại hỏi thêm hai câu.
"Mẹ cháu tên là La Tú, còn cháu, cháu là Chu, Chu Minh Dương. Chu Minh Dương." Đại Ngưu nhấn mạnh một lần nữa.
"Anh xem, đứa nhỏ này thực sự không phải đồ ngốc. Nó là người bình thường, chỉ là có thể trí thông minh của nó dừng lại ở mức năm sáu tuổi. Những thứ mà trẻ con năm sáu tuổi chưa từng tiếp xúc thì nó không hiểu được. Nhưng Đại Ngưu vẫn biết kiến thức bình thường trong cuộc sống. Tôi đoán, đây là một loại rối loạn tâm lý do căng thẳng, cản trở sự phát triển trí não." Diệp Hạnh lập tức khẳng định.
Đại Ngưu đã mười tuổi nhưng trí thông minh vẫn dừng lại ở độ tuổi năm sáu, người dân trong thôn không có kiến thức gì nên đương nhiên họ cho rằng cậu bé là đồ ngốc.
"Vậy cô, cô có thể chữa khỏi cho nó không?" Nghe Diệp Hạnh phân tích xong, Giang Từ Thâm không nhịn được hỏi.
“Hiện tại vẫn chưa thể xác định được, cần phải có sự đồng ý của gia đình đứa nhỏ cái đã, sau đó tôi mới có thể kiểm tra chi tiết. Nếu Đại Ngưu thực sự mắc chứng rối loạn tâm lý do căng thẳng thì cũng phải châm cứu để điều trị.”
Song bây giờ cô vẫn chưa mua được ngân châm, còn phải xem vận may thế nào nữa. Dù sao thì thứ này cũng không dễ kiếm, không biết Chu Dục Chiếu có kiếm được không.
"Chú Giang, bánh bao không còn nóng nữa, chú ăn đi." Đại Ngưu thổi nguội bánh bao rồi đưa đến bên miệng Giang Từ Thâm.
Giang Từ Thâm nhìn ánh mắt trong veo của Đại Ngưu, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Được, cảm ơn Đại Ngưu nhé, cháu đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Đại Ngưu nghe vậy, biết Giang Từ Thâm đang khen mình nên lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Cậu bé đút cho Giang Từ Thâm ăn hai cái bánh bao rồi lại rót nước cho anh.
Nhìn Đại Ngưu và Giang Từ Thâm ở chung với nhau rất hòa thuận, trong lòng Diệp Hạnh đột nhiên nảy sinh chút cảm giác vui mừng.
"Giang Từ Thâm, anh để Đại Ngưu ở lại đây với anh nhé, vừa hay anh có thể giúp mẹ Đại Ngưu trông con, còn nó thì có thể chăm sóc anh, cả hai đều được lợi." Diệp Hạnh đột nhiên nói.
Nghe Diệp Hạnh nói vậy, Giang Từ Thâm lập tức ngẩng đầu hỏi: “Vậy còn cô?”
Diệp Hạnh xòe tay, nói: “Bác sĩ Trương bảo tôi đến làm việc ở trạm y tế trong thôn, trả cho tôi bốn mươi đồng một tháng. Tôi muốn đi làm, không thể tháng nào cũng chỉ trông chờ vào tiền sinh hoạt phí mà cha anh gửi được, như vậy không phải là kế lâu dài.”