Giang Từ Thâm là một người thông minh. Anh nhận ra Diệp Hạnh bây giờ không giống với Diệp Hạnh trước đây. Dường như cô cực kỳ thích sạch sẽ, hằng ngày không chỉ dọn dẹp nhà cửa và sân vườn gọn gàng ngăn nắp mà ngay cả nồi niêu xoong chảo và quần áo cũng phải giặt trắng tinh, không được có một chút vết bẩn, càng không được có một chút bụi bặm.
Ngay cả khi Đại Ngưu đút anh ăn canh, cô cũng phải lau sạch vết nước canh dính trên người anh mới chịu. Bây giờ anh làm vãi nước tiểu khắp nơi, cả phòng vừa bẩn vừa hôi vô cùng ghê tởm. Giang Từ Thâm không dám tưởng tượng ra cảnh Diệp Hạnh sẽ chê bai và chán ghét mình đến mức nào.
Tuy nhiên, sau đó anh không thấy được vẻ mặt và ánh mắt mà mình tưởng tượng trên khuôn mặt Diệp Hạnh.
Diệp Hạnh trực tiếp bê hai cái ghế vào, đỡ anh ngồi dậy, sau đó lại đi vào bếp xách một thùng nước nóng ra.
Sau đó Diệp Hạnh lột sạch quần áo bẩn trên người Giang Từ Thâm, vứt vào thùng rỗng rồi lau người và thay quần áo sạch cho anh trước, xong xuôi mới bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Trong suốt quá trình đó, mặc dù Diệp Hạnh không vừa chửi rủa vừa nguyền rủa anh, thậm chí còn ra tay bóp cổ và đánh anh giống như Diệp Hạnh trước đây, nhưng dưới ánh đèn sáng trưng, Giang Từ Thâm vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Anh là bệnh nhân, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, cần gì thì cứ gọi tôi. Chúng ta là vợ chồng mà." Dường như Diệp Hạnh nhận ra cảm xúc của anh nên sau khi dọn dẹp xong, cô khẽ nói.
Tuy nhiên, Giang Từ Thâm lại đột nhiên nở một nụ cười lạnh, nổi giận quát lớn: “Vợ chồng? Tôi với cô mà là vợ chồng gì chứ?!”
Giọng nói của Giang Từ Thâm khàn đặc và đầy căng thẳng, tựa như một sợi dây bị kéo căng đến mức sắp đứt.
Hơn nữa, nét mặt anh lúc này cũng vô cùng u ám, đôi mắt sâu thẳm như hai vực xoáy không thấy đáy, giọng nói lạnh như băng, đầy vẻ mỉa mai: “Nếu không phải hồi đó cha tôi đưa sính lễ cao, chú thím tham tiền sính lễ nên ép cô gả cho tôi thì cô có nguyện ý hầu hạ một kẻ tàn phế như tôi không?”
“Ồ, đó không phải là cô, tôi suýt quên mất. Chắc bây giờ trong lòng cô ghét bỏ một kẻ tàn phế như tôi lắm nhỉ? Dù sao thì tôi cũng cản trở bước tiến của cô kia mà. Cô biết y thuật, có kiến thức nên hẳn phải tìm một người đàn ông tốt, sống những ngày tháng tốt đẹp mới đúng! Không phải cô nói cô thích Chu Dục Chiếu à? Anh ta vẫn chưa lấy vợ, hay là ngày mai tôi nói với anh ta cho cô theo anh ta luôn nhé? Anh ta cường tráng, tôi thấy cô cũng để ý đến anh ta đấy. Đằng nào tôi cũng thành đồ vô dụng rồi, chẳng có lý do gì để níu kéo cô không buông. Để cô gả cho anh ta coi như tôi làm việc tốt cho người khác...”
Giang Từ Thâm càng nói càng khó nghe.
Nếu người nghe anh nói vậy là người khác có lẽ đã nổi cơn tam bành và phất tay áo bỏ đi từ lâu.
Nhưng Diệp Hạnh đã quá quen với loại chuyện này và cảnh tượng này.
Nghe Giang Từ Thâm nói xong, cô gật đầu như có điều suy nghĩ rồi đáp: “Anh nói có lý, Chu Dục Chiếu đúng là mẫu người tôi thích. Hơn nữa anh cả của anh ấy mất sớm, anh ấy đối xử với chị dâu và cháu trai rất tốt, là một người đàn ông chính trực, nhân phẩm chắc chắn không có vấn đề gì, ngoại hình cũng được, vóc dáng càng không tệ. Hôm nay tôi cứu Đại Ngưu, anh ấy cũng giúp tôi, chứng tỏ là một người biết tri ân báo đáp. Anh ấy quá nhiều ưu điểm, nói mãi không hết, so với một người đàn ông tính tình lầm lì, cảm xúc thất thường, số phận long đong nhưng lại kiêu ngạo, cô độc và lạnh lùng như anh thì quả là một trời một vực. Nếu anh tốt bụng như vậy thì ngày mai tôi sẽ đi gọi anh ấy đến, hỏi anh ấy có muốn cưới tôi không. Nếu anh ấy đồng ý thì tôi không còn gì để nói nữa, lập tức gả cho anh ấy luôn.”
Diệp Hạnh nói một cách nghiêm túc.
Song những lời cô nói ra lại khiến Giang Từ Thâm nghẹn họng!
Theo quy luật khách quan thì bây giờ anh đang bị đả kích lớn nên nói không lựa lừa. Là người bình thường thì nên an ủi anh mới đúng chứ?