Anh đã nói rồi mà, những lời đồn ngoài kia không đáng tin chút nào.
Bên ngoài còn nói Diệp Hạnh ngược đãi Giang Từ Thâm thế nào, đánh mắng Giang Từ Thâm thế nào, nhưng thậm chí cô còn có thể nghĩ đến chuyện tìm thứ gì đó cho Giang Từ Thâm giải khuây kia mà, sao có thể làm ra loại chuyện đó được?
Chu Dục Chiếu không biết nên dùng ngôn từ nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này, tóm lại là rất chấn động.
Anh ấy hơi kính nể nhìn Diệp Hạnh, giọng điệu kiên định nói: “Cô yên tâm, những thứ cô dặn, nhất định tôi sẽ mua về cho cô.”
Diệp Hạnh cảm ơn: “Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều, khi nào anh về tôi sẽ mời anh ăn cơm.”
“Cô khách sáo rồi, chỉ là tiện tay làm thôi.”
Bên này, Giang Từ Thâm vẫn ngồi ở vị trí cũ. Diệp Hạnh và Chu Dục Chiếu thì thì thầm to nhỏ trong sân, anh lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì nên gương mặt càng ngày càng u ám theo cơn đau nhức khó chịu trên tay.
Mãi đến khi Chu Dục Chiếu rời đi, Diệp Hạnh mới đổ rổ dược liệu mà mình hái được từ trên núi hôm nay, rửa sạch sẽ rồi đi vào nhà lấy rá ra, trải thuốc lên rá sau đó đem ra chỗ râm mát phơi.
Diệp Hạnh chọn ra những vị thuốc mình cần, sau đó cho vào cối đá giã nhỏ.
Giã xong thuốc, cô đi đến bên Giang Từ Thâm, đắp thuốc lên, sau đó dùng băng gạc sạch băng cả hai tay anh lại.
"Phải đắp thuốc này trong vài ngày mới có thể nắn lại xương cho anh được. Mấy ngày tiếp theo anh sẽ không chỉ đau mà còn cảm thấy vết thương nóng lên, ngứa ngáy rất khó chịu, nhưng anh phải chịu đựng." Diệp Hạnh lạnh lùng nói. Dáng vẻ này hoàn toàn là thái độ công tư phân minh của một bác sĩ đối với bệnh nhân.
Giang Từ Thâm nghĩ đến cảnh cô lén lút thì thầm nói nhỏ với Chu Dục Chiếu bên ngoài, sau đó lại nhìn thái độ công tư phân minh của cô đối với mình lúc này mà tức đến nghiến răng!
Người không biết còn tưởng Chu Dục Chiếu mới là chồng cô!
Nhưng Giang Từ Thâm chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng, không nói ra lời nào tự chuốc nhục vào thân, chỉ gật đầu.
Thấy từ đầu đến cuối Giang Từ Thâm không hề kêu đau một tiếng, Diệp Hạnh vừa dọn cối đá vừa không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Anh đi lính bao nhiêu năm rồi?”
"Ba năm, vốn có thể ở lại nhưng không may bị thương" Giang Từ Thâm thản nhiên đáp.
"Quả nhiên là người được nhà nước đào tạo không tồi chút nào. Chu Dục Chiếu nói không sai, anh đúng là một người đàn ông đích thực, có thể sánh ngang với Quan Vũ." Diệp Hạnh lại khen ngợi.
Giang Từ Thâm: "..." Nếu cô không nhắc đến ba chữ Chu Dục Chiếu thì hẳn là anh sẽ rất vui.
Diệp Hạnh không biết Giang Từ Thâm đang nghĩ gì trong lòng. Cô dọn dẹp nhà cửa một chút rồi đun nước tắm rửa, trước khi đi ngủ lại uống một bát thuốc Bắc lớn để điều hòa cơ thể, sau đó mới nằm lên giường nghỉ ngơi.
Ngủ đến nửa đêm, cô đột nhiên nghe thấy tiếng "Bịch" từ bên ngoài vọng vào.
Diệp Hạnh vốn ngủ rất nông nên lập tức giật mình tỉnh dậy.
"Giang Từ Thâm?" Cô vô thức gọi một tiếng, sau đó bật đèn trong phòng, đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân Diệp Hạnh đi ra, Giang Từ Thâm cất giọng đầy kiềm chế và khó chịu, nghiến răng nói: “Đừng ra đây, tôi không sao.”
Nghe giọng điệu này của anh thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Nghĩ vậy nên Diệp Hạnh không nghe lời anh mà trực tiếp đi ra ngoài, bật đèn lên.
Giang Từ Thâm vốn nên nằm trên giường lúc này lại đang ngã lăn ra đất một cách thảm hại, còn làm đổ cả bô nước tiểu của mình, trong phòng bốc lên một mùi hôi thối khó ngửi.
Cảnh tượng ghê tởm này lại bị Diệp Hạnh thấy rõ mồn một. Đối với Giang Từ Thâm thì việc này chẳng khác nào anh bị lăng trì trước mặt mọi người.
Giang Từ Thâm khó chịu đến mức toàn thân căng cứng, mặt không còn chút máu nhưng vẫn muốn duy trì chút tự tôn cuối cùng: “Tôi tự làm được.”
Trước giờ anh vẫn luôn dùng bô để tự giải quyết, bởi vì khi đó cánh tay vẫn còn sức. Có điều tối nay anh mới đánh gãy xương tay, cơn đau dữ dội ập tới khiến anh bất ngờ ngã khỏi giường, còn làm đổ cái bô đang đặt trên giường, khiến bản thân trở nên thảm hại và khó coi.