Đại Ngưu ăn ngon đến đầy miệng toàn dầu mỡ, bị mắng thì nghiêm túc đáp: “Ngon, bánh hành ngon! Ngon lắm!”
"Đi thôi đi thôi, về ngay đi, mẹ còn tưởng con lạc đường cơ." Mẹ Đại Ngưu xấu hổ đến mức chột dạ, không nhịn được mà tiến lên nắm tay Đại Ngưu, định kéo cậu bé về.
"Mẹ Đại Ngưu, cảm ơn chị đã mang canh gà cho bọn em." Diệp Hạnh thấy mẹ Đại Ngưu khá buồn cười, song vẫn phải nhịn cười cảm ơn.
Mẹ Đại Ngưu vội nói: “Không có gì đâu, chị không làm phiền em làm việc nữa, chị về trước đây.”
Vì đã tìm được Đại Ngưu nên Chu Dục Chiếu cũng định về luôn. Anh ấy gật đầu chào Diệp Hạnh nhưng cô lại đột nhiên gọi anh ta lại nói: “Anh Chu, anh ở lại một chút, em có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
Chu Dục Chiếu lập tức dừng bước, quay lại nhìn cô: “Cô khách sáo quá, có gì cần giúp thì cô cứ nói, tôi sẽ giúp.”
"À, là thế này, anh có thể giúp tôi đánh gãy hai tay anh ấy không? Tôi sợ sức tôi không đủ, đánh không dứt khoát, khiến anh ấy phải chịu đau nhiều hơn." Diệp Hạnh nhìn Chu Dục Chiếu rồi nhỏ giọng.
Nghe vậy Giang Từ Thâm không khỏi giật mình.
Chu Dục Chiếu nhận lấy chày cán bột mà Diệp Hạnh đưa tới, đoạn hỏi: “Đánh chỗ nào?”
Diệp Hạnh sờ vào vị trí xương cốt rồi chỉ vị trí cho Chu Dục Chiếu.
Chu Dục Chiếu ghi nhớ vị trí, lại liếc nhìn Giang Từ Thâm rồi nói: “Anh Giang, tôi xin phép.”
Giang Từ Thâm gật đầu, còn chưa kịp phản ứng thì Chu Dục Chiếu đã giơ chày cán bột lên, nhanh chóng và chính xác đánh một đòn chí mạng.
Giang Từ Thâm đau đến mức toàn thân co giật, mồ hôi lạnh to như hạt đậu lập tức ứa đầy trán, gương mặt anh tái nhợt.
Nhưng anh vẫn không kêu một tiếng, thậm chí ngay cả tiếng rên rỉ cũng không có.
Diệp Hạnh kiểm tra lại lần nữa, thấy đúng là hành động của Chu Dục Chiếu nhanh, chuẩn và mạnh, xương cốt đã gãy hẳn.
"Anh Chu, anh thật lợi hại, nếu là em thì chắc chắn phải đánh thêm hai lần nữa, còn anh thì chỉ một đòn đã đánh gãy hết gân cốt cả hai tay anh ấy. Như vậy anh ấy sẽ đỡ đau hơn." Diệp Hạnh không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Giang Từ Thâm: "..." Đồ đàn bà chết tiệt! Anh đau nhưng vẫn câm như hến, câm hơn cả Quan Vũ mà cô không thèm nhớ đến! Lại đi khen ngợi tên đao phủ Chu Dục Chiếu kia!
Có phải cô muốn chọc anh tức chết rồi đi làm góa phụ không?
Chu Dục Chiếu bị Diệp Hạnh khen đến mức xấu hổ, đành nói: “Cô khách sáo quá rồi. Anh Giang, anh đúng là đàn ông đích thực.”
Nói xong, Chu Dục Chiếu không nhịn được mà nhìn Giang Từ Thâm với ánh mắt kính nể.
Giang Từ Thâm cũng nhìn lại Chu Dục Chiếu một cái, có điều anh vốn thích làm mặt lạnh nên không ai nhìn ra được cảm xúc hiện tại của anh.
Chẳng qua Chu Dục Chiếu vẫn cảm nhận được ánh mắt này hơi lạnh lùng.
"Anh đừng cử động lung tung, lát nữa tôi sẽ đắp thuốc cho anh." Diệp Hạnh quay sang dặn dò Giang Từ Thâm.
Chu Dục Chiếu thấy Diệp Hạnh bận rộn, bèn nói: “Vậy tôi đi trước đây, ngày mai tôi còn phải lên trấn sớm.”
Diệp Hạnh gật đầu, nhưng khi Chu Dục Chiếu đi đến cửa thì cô lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bèn bước nhanh đuổi theo hỏi: “À, anh Chu, xe của anh đi đến đâu vậy?”
Chu Dục Chiếu nói: “Đến Nam Thị, Kinh Thị, thỉnh thoảng cũng đi Hải Thị.”
Tóm lại đều là những thành phố phát triển.
"Tuyệt quá! Tôi đang lo lắng về điều này, nếu anh đi thì có thể giúp tôi mua một số thứ không?" Hai mắt Diệp Hạnh sáng bừng lên.
"Mua thứ gì vậy? Nếu tôi tình cờ gặp thì được." Chu Dục Chiếu cũng là người thoải mái nên đồng ý ngay.
"Xe lăn, còn có kim châm chuyên dụng trong Đông y nữa. Anh có thể đến bệnh viện để hỏi về hai thứ này, chắc ở đó sẽ có." Diệp Hạnh nói.
"Được, cô còn cần thứ gì nữa không?" Chu Dục Chiếu gật đầu.
"Nếu có thì làm phiền anh mua giúp tôi một số báo hoặc sách, loại nào cũng được. Anh ấy ở nhà rất buồn chán, tôi mua cho anh ấy đọc giải khuây." Diệp Hạnh nói nhỏ.
Nghe đến đây, Chu Dục Chiếu không khỏi ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm u ám như màu mực nhìn sâu vào Diệp Hạnh.