Vừa rồi Giang Từ Thâm kêu lên chỉ là vì anh bị bất ngờ không kịp đề phòng thôi. Lúc này nghe Diệp Hạnh nói vậy, thậm chí anh còn chẳng thèm nhíu mày, chỉ lạnh nhạt nói: “Cô cứ làm đi.”
Thấy anh kiên quyết muốn làm luôn, Diệp Hạnh đành phải đi khắp nơi tìm dụng cụ thuận tay.
Cuối cùng, cô tìm thấy một cái chày cán bột, bèn đặt hai tay Giang Từ Thâm lên mặt bàn, định dùng chày cán bột đập gãy cổ tay anh.
Ngay khi Diệp Hạnh hăm hở giơ chày cán bột lên thì đột nhiên có tiếng kêu kinh hoàng từ ngoài cửa truyền đến: “Em gái! Đừng làm vậy! Không được đâu! Em không được làm vậy đâu! Cậu ấy đã ra nông nỗi này rồi, sao em còn hành hạ cậu ấy vậy?! Nghiệp quá trời ơi! Em gái! Em không được làm vậy!”
Diệp Hạnh nhìn lại theo âm thanh thì thấy mẹ Đại Ngưu hốt hoảng chạy vào, giật lấy chày cán bột trong tay mình rồi đau lòng nhìn mình bằng đôi mắt đẫm lệ: “Em gái à, cậu ấy cũng là người mệnh khổ, sao em có thể làm vậy được! Đây, đây là chuyện mà con người có thể làm ư?”
Hoá ra vừa rồi Giang Từ Thâm kêu thảm thiết như vậy là vì Diệp Hạnh dùng cán bột đánh anh!
Thật sự quá tàn nhẫn!
Diệp Hạnh nhìn vẻ mặt căng thẳng và đau lòng của mẹ Đại Ngưu mà chẳng hiểu gì. Cô ngờ vực nhìn mẹ Đại Ngưu, lại nhìn Chu Dục Chiếu đi theo sau cô ấy, gương mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Em gái, em nghe lời chị dâu khuyên, lo mà sống tốt với Từ Thâm đi. Chồng chị mất sớm nên chị thường nghĩ rằng dù ngày đó anh ấy bị ngã tàn phế, chị cũng sẵn lòng chăm sóc anh ấy cả đời! Ít nhất còn có người ở bên cạnh mà chăm sóc, nói chung là tốt hơn việc anh ấy ra đi khi còn trẻ, để lại cặp mẹ goá con côi bọn chị. Mặc dù cơ thể Từ Thâm hơi khiếm khuyết nhưng mọi mặt đều rất tốt. Người xưa có câu, tu trăm năm mới được chung thuyền, tu ngàn năm mới được chung chăn chung gối. Dù sao hai em cũng đã kết hôn, em yên phận sống tốt với cậu ấy đi, cớ gì phải hành hạ cậu ấy như vậy?” Mẹ Đại Ngưu tận tình khuyên nhủ.
Nghe xong những lời này, Diệp Hạnh càng thêm ngơ ngác, hơi bất lực hỏi: “Khoan đã, mẹ Đại Ngưu à, rốt cuộc em hành hạ anh ấy bao giờ?”
Thấy Diệp Hạnh vẫn không chịu thừa nhận, vẻ mặt ngoan cố, mẹ Đại Ngưu tức giận đến mức nghẹn họng, gương mặt cũng sa sầm, trở nên khó coi hơn trước. Cô ấy không nhịn được mà cảnh cáo: “Em gái! Chị cảnh cáo em, nếu em còn dùng chày cán bột này đánh cậu ấy thì chị sẽ đi thẳng đến đại đội báo cho bí thư Trần đến phân xử đấy! Một cái chày to như vậy mà đánh vào người phải đau đến mức nào. Thể xác con người chỗ nào cũng mềm mại. Cậu ấy cũng do cha mẹ sinh ra nuôi dưỡng đến lớn, sao em nỡ lòng ra tay hả?”
Nghe xong lời này, Diệp Hạnh mới hiểu ra. Cô bật cười nói: “Mẹ Đại Ngưu, chị tưởng em định dùng chày cán bột đánh anh ấy à?”
Mẹ Đại Ngưu trừng mắt nhìn cô rồi hỏi ngược lại: “Không phải à? Vừa rồi trước khi vào đây chị đã nghe Từ Thâm hét rất lớn.”
"Em có rảnh đâu? Một cái chày to như này, nếu đánh thật thì dù anh ấy không đau, em cũng thấy mệt chứ. Em đang chuẩn bị chữa bệnh cho anh ấy. Trước đây anh ấy bị người ta đánh gãy tay, lại bị tên lang băm nào đó nắn sai nên dây thần kinh chưa nối lại được, thành ra đôi tay hoàn toàn không có chút sức nào. Bây giờ nếu muốn chữa khỏi cho anh ấy thì em phải bẻ chỗ xương đã nắn sai trước đó ra, sau đó tẩm bổ gân cốt rồi mới nắn lại cho anh ấy. Vừa rồi em đang định bẻ xương cho anh ấy chứ không phải hành hạ anh ấy." Diệp Hạnh bất đắc dĩ giải thích.
Diệp Hạnh dứt lời, nét mặt của mẹ Đại Ngưu lập tức trở nên vô cùng xấu hổ.
Gương mặt cô ấy đỏ bừng lên, không dám nhìn thẳng vào Diệp Hạnh nữa, chỉ biết cười gượng nói: “À thì ra là vậy à... Thế, thế là chị dâu hiểu lầm em rồi.”
Để đánh trống lảng, mẹ Đại Ngưu lập tức nói: “Đại Ngưu, mẹ bảo con mang canh gà đến cho chú dì mà, sao con lại ăn luôn thế kia! Còn ăn cả bánh hành nữa chứ... Con đúng là, có đứa trẻ nào như con không hả?”