"Cháu, cháu chưa ăn, mẹ cháu nói đây là cho dì ăn, cháu không được ăn vụng!" Đại Ngưu nhìn bát canh gà đầy ắp, không nhịn được nuốt nước bọt nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu nói.

Thấy vẻ ngoan ngoãn của Đại Ngưu, Diệp Hạnh mỉm cười, xoay người đi lấy hai cái bát ra rồi múc cho Đại Ngưu một bát canh gà, đoạn nói: “Được rồi, dì nhận bát canh gà này nhé, còn bát này là dì thưởng cho Đại Ngưu, cảm ơn Đại Ngưu vì đã đút cháo cho chú Giang. Cháu ăn nhanh lên, ăn xong dì đưa cháu về nhà.”

Vừa nghe Diệp Hạnh nói là thưởng cho mình, Đại Ngưu không khách sáo nữa mà đi tới bưng bát lên ăn.

Diệp Hạnh lại chia cho Đại Ngưu một chiếc bánh hành còn lại hôm nay, sau đó cô vừa ăn bánh hành vừa húp canh gà, đủ no cho bữa tối.

Sau khi ăn no uống đủ, Diệp Hạnh thấy khóe miệng và quần áo của Giang Từ Thâm đều bị canh gà làm bẩn. Cô mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, không thể nhìn nổi nên lập tức lấy khăn lau sạch cho anh.

"Anh ăn no chưa? Có muốn tôi đút thêm không?" Diệp Hạnh hỏi.

Giang Từ Thâm gật đầu: “Tôi no rồi. Trước đó tôi mới ăn hai cái bánh hành, sau đó Đại Ngưu lại đút cho tôi thêm một bát canh gà to.”

"Hôm nay tôi lên núi hái đủ thuốc rồi, tối nay có thể đắp thuốc cho anh. Có điều trước khi đắp thuốc lên chữa thì cần phải bẻ gãy hết những đoạn xương bị nối lệch trước đây, anh có chịu được không?" Diệp Hạnh nghiêm túc hỏi.

Giang Từ Thâm thấy rõ dáng vẻ như sắp đối mặt với đại dịch của Diệp Hạnh, cộng thêm hôm nay anh bị Chu Dục Chiếu kích thích nên trong lòng chua xót, lập tức đáp dứt khoát: “Như vậy có là gì đâu? Hồi trước tôi đi lính, phải huấn luyện trong điều kiện gian khổ, còn phải chẻ gạch sống nữa, chút đau đớn cỏn con này... Á...”

Giang Từ Thâm còn chưa nói dứt câu đã đột nhiên cảm nhận được một cơn đau thấu xương truyền đến từ cổ tay. Anh không nhịn được mà kêu lên một tiếng, đau đến mức hít vào một hơi thật sâu, thậm chí cảm thấy hai mắt hoa lên.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh mới phát hiện hoá ra Diệp Hạnh nắm lấy một tay anh, bóp chặt chỗ xương gãy ở cổ tay.

"Chút đau đớn cỏn con? Từng chẻ gạch sống? Tôi mới làm thế này thôi mà anh đã không chịu nổi rồi, nói gì đến việc bẻ gãy lần nữa. Hay là để ngày mai tôi lên trấn kiếm cho anh chút thuốc tê, như vậy anh sẽ đỡ đau hơn chút." Diệp Hạnh bất lực liếc nhìn Giang Từ Thâm.

Giang Từ Thâm cảm thấy mình bị chế giễu sâu sắc.

Lúc này, mẹ Đại Ngưu và Chu Dục Chiếu vừa lúc đến trước cửa nhà họ Giang.

Hai người đến đúng lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Giang Từ Thâm.

Tiếng kêu của anh thật sự quá thảm thiết, dọa cho mẹ Đại Ngưu đang đi phải dừng bước.

"Chị dâu? Sao vậy?" Thấy mẹ Đại Ngưu dừng bước, Chu Dục Chiếu không nhịn được mà nhíu mày hỏi: “Không phải chúng ta đi tìm Đại Ngưu sao?”

Mẹ Đại Ngưu lập tức lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Cái cô Diệp Hạnh này thật là đáng sợ. Hôm nay cô ta cứu Đại Ngưu, chị còn tưởng cô ta là người tốt, thế mà bây giờ lại ngược đãi người tàn tật rồi kìa. Bây giờ Giang Từ Thâm đã thành ra thế này rồi mà cô ta còn ngược đãi cho được, thật tàn nhẫn! Đây là chuyện mà con người có thể làm ư? Nghiệp chết đi được.”

Nhưng Chu Dục Chiếu lại nghĩ đến cái bát sứ trắng tinh đựng nước mà Diệp Hạnh đưa cho mình vào trưa nay. Anh ấy vô thức nhíu mày nói: “Em thấy cô ấy không giống người như vậy, có lẽ đó chỉ là lời đồn thôi.”

"Sao thế được? Nếu vẫn bình thường thì sao người ta lại kêu thảm thiết như vậy? Chị thường nghe hàng xóm nhà này nói ngày nào cái cô Diệp Hạnh kia cũng chửi chồng, chửi rất khó nghe!" Mẹ Đại Ngưu thì thầm.

Chu Dục Chiếu vẫn cảm thấy Diệp Hạnh không phải người như vậy. Anh ấy tin vào trực giác của mình, song thấy mẹ Đại Ngưu nói chắc như đinh đóng cột, anh ấy cũng không tiện phản bác, đành nói: “Chúng ta đi tìm Đại Ngưu trước đã, chuyện của người ta đừng nên bàn tán thì hơn.”

Diệp Hạnh đang ở trong nhà vẫn chưa biết mình đã bị gắn cho cái danh ngược đãi người tàn tật. Cô cẩn thận kiểm tra cổ tay Giang Từ Thâm thêm một lần nữa rồi mới nhíu mày nói: “Anh có chắc là không cần đợi đến ngày mai tôi lên trấn mua thuốc tê không? Đôi tay này của anh nhất định phải bẻ gãy hoàn toàn những chỗ xương nối sai, sau đó dùng thuốc làm mềm gân cốt rồi nối lại lần nữa, sau đó dùng châm cứu hỗ trợ thì mới chữa khỏi được. Quá trình này chắc chắn sẽ rất đau đớn, cực kỳ đau luôn ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play