Diệp Hạnh làm xong những việc này mới vào nhà, lại rót nước cho Giang Từ Thâm và đặt hai chiếc bánh hành xuống bàn cho anh: “Tôi lên núi đây, có thể tối nay tôi sẽ về muộn đấy. Nếu anh đói thì ăn tạm những thứ này lót dạ nhé.”

Nói xong, cô đeo cái gùi mà Chu Dục Chiếu vừa sửa cho mình lên lưng, lần theo ký ức của nguyên chủ mà đi ra sau núi.

Nhìn Diệp Hạnh đeo cái gùi kia, Giang Từ Thâm thấy thật chướng mắt, song chỉ có thể tức giận nghiến răng.

Không phải chỉ là đan được một cái gùi thôi sao? Có gì hay mà khoe khoang! Hồi anh chưa bị thương, đừng nói là chặt tre, dù chặt gạch anh cũng không chớp mắt!

Diệp Hạnh đeo gùi lên lưng, xuất phát lên núi.

Cơ thể hiện giờ của cô thực sự quá yếu, thiếu luyện tập, béo phì nghiêm trọng. Thế nên sau khi leo đến đỉnh núi, hai chân Diệp Hạnh đã run như cầy sấy, lưng ướt đẫm mồ hôi.

May là mấy ngày nay cô luôn uống thuốc Bắc tự sắc để điều dưỡng, nếu không chắc khả năng cao là hôm nay cô không thể lên núi được.

Sau khi đến nơi, Diệp Hạnh tìm một chỗ râm mát rồi lấy bình nước ra, từ từ uống vài ngụm.

Gió trên đỉnh núi rất lạnh, làm người ta có cảm giác lạnh thấu tim gan. Dõi mắt nhìn ra xa toàn thấy cây xanh, có cây vẫn còn xanh, có cây nhuộm vàng, trông vừa tráng lệ vừa rực rỡ.

Diệp Hạnh nghỉ ngơi mười mấy phút, sau đó mới đứng dậy đi tìm thuốc chữa bệnh cho Giang Từ Thâm.

Thôn Vân Thủy nằm ở phía Nam nên khí hậu ẩm ướt, thảm thực vật phong phú, đặc biệt là loại núi sâu này, bên trong còn có sương mù dày đặc, nhìn chỗ nào cũng thấy dược liệu.

Tuy rằng Diệp Hạnh đến đây là để hái thuốc chữa tay cho Giang Từ Thâm, nhưng khi nhìn thấy những loại dược liệu có thể chữa các chứng đau đầu, sốt cao, cảm lạnh khác, cô cũng không bỏ qua, cứ nhổ hết rồi ném vào cái gùi sau lưng.

Cô cứ đào đào hái hái như vậy, trời tối đen lúc nào không hay.

Diệp Hạnh sợ trên núi có thú dữ nên sau khi hái đầy dược liệu, cô đeo gùi lên lưng rồi bắt đầu xuống núi.

Đường lên núi khó đi, còn xuống núi thì thuận lợi hơn nhiều.

Đợi đến khi Diệp Hạnh xuống núi thì trời đã tối đen như mực. Mặt trăng nhô ra từ trong mây đen, phủ lên đất trời một lớp sáng bàng bạc.

Mặc dù lúc ra ngoài Diệp Hạnh đã dặn Giang Từ Thâm rằng mình sẽ về muộn, có điều cô không ngờ mình lại về muộn đến mức này. Chắc chắn Giang Từ Thâm đói lắm rồi.

Nghĩ đến đây, cô lập tức tăng tốc độ bước đi, đeo một gùi chứa đầy dược liệu trở về nhà họ Giang.

Tuy nhiên, điều mà Diệp Hạnh không ngờ tới là khi cô về nhà, Giang Từ Thâm đã ăn rồi, hơn nữa trên mặt bàn còn có một cái bát sứ lớn đựng đầy thịt gà và nước hầm gà, bên trong có một ít măng khô và lá bạc hà, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.

Diệp Hạnh bận rộn cả ngày, bụng đang đói cồn cào, vừa ngửi thấy mùi thơm của món canh gà này, bụng lập tức kêu ùng ục.

"Đại Ngưu, sao cháu lại đến đây?" Diệp Hạnh bỏ cái gùi trên lưng xuống, sau đó ngạc nhiên nhìn Đại Ngưu đang đút canh gà cho Giang Từ Thâm ăn.

Đại Ngưu chỉ vào bát canh gà trên bàn rồi cất giọng trong trẻo: “Mẹ cháu bảo cháu đến đây. Hôm nay mẹ cháu làm thịt gà, bảo cháu mang qua, nhưng chú Giang không tự ăn được nên cháu đút chú ấy ăn một chút.”

Nghe vậy, trong lòng Diệp Hạnh bỗng thấy hơi khó hiểu.

Hôm nay ở bờ sông, rõ ràng cô nghe nói trước đây Đại Ngưu đi hái thuốc cùng cha, hai cha con bị ngã xuống vực, cha Đại Ngưu không qua khỏi, còn Đại Ngưu thì bị chấn động não và bị ngốc mà?

Nhưng bây giờ cô thấy Đại Ngưu nói chuyện giao tiếp với mình hoàn toàn không có trở ngại gì lớn, nhìn cũng đâu có giống người ngốc đâu?

"Cảm ơn Đại Ngưu, Đại Ngưu ngoan quá. Vậy hôm nay mẹ làm thịt gà, Đại Ngưu đã được ăn chưa?" Trong lòng Diệp Hạnh hiểu rõ mẹ Đại Ngưu cố ý làm thịt gà chính là để cảm ơn cô đã cứu Đại Ngưu hôm nay. Hơn nữa cô ấy còn hầm xong mới bảo Đại Ngưu mang đến, chắc là sợ mình xách gà sống đến đây thì cô không chịu nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play