"Hiệu trưởng Lâm cũng ở đây sao? Cô đến đúng lúc lắm, cô cũng bình phẩm cho tôi đi! Cô nói xem, việc mà cô ta làm có còn là việc mà con người làm nữa không? Cô ta cố tình hại con gái tôi! Tôi phải báo cảnh sát, tôi phải gô cổ cô ta lại!" Hạ Phương phẫn nộ nói.
Diệp Hạnh sắp bị anh ta chọc cười điên.
Cô đứng ra, lạnh lùng nhìn Hạ Phương rồi hỏi: “Khoan, từ từ đã, anh nói nó ăn đồ nhà tôi nên mới bị dị ứng đúng không?”
Hạ Phương hừ lạnh: “Đúng vậy! Con gái tôi ăn đồ nhà cô nên mới bị dị ứng! Cô cố tình muốn hại chết nó!”
"Anh nói nghe nực cười thế nhỉ? Tôi không nhớ là mình đã cho con bé này đồ ăn! Tối hôm qua nó còn phục kích tôi trên đường, khiến tôi ngã một cú đau điếng, sao tôi có thể cho nó đồ ăn được? Anh nói xem tôi đã cho nó ăn thứ gì nào? Ăn thứ gì?" Diệp Hạnh cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Hạ Tuyết đầy ẩn ý, từ từ hỏi dồn.
Ngay khi cô thốt ra những lời này, ánh mắt của Hạ Tuyết lập tức trở nên né tránh, ngay cả sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó chịu.
"Tôi… tôi… " Hạ Tuyết lắp bắp, chỉ ước gì có thể chúi đầu xuống đất mà trốn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT