Bác sĩ Trương vốn định đi bốc thuốc nhưng đột nhiên nhớ đến thuật châm cứu của Diệp Hạnh nên quay sang nhìn cô, đoạn nói: “Bác sĩ Diệp, hay là cô khám cho hiệu trưởng Lâm thử xem.”
Diệp Hạnh gật đầu, tiến lên định bắt mạch cho hiệu trưởng Lâm. Có điều trước đây nguyên thân thường đến trường tìm Hạ Phương, quấn lấy Hạ Phương nên hiệu trưởng Lâm không có Hạnh Tửợng tốt với Diệp Hạnh.
Bà ấy lập tức nhíu mày nói với bác sĩ Trương: “Bác sĩ Trương, đây là… Trạm y tế có thêm một bác sĩ từ bao giờ, sao tôi không biết vậy nhỉ?”
Bác sĩ Trương vội vàng giải thích: “Bác sĩ Diệp mới đến làm việc mấy ngày nay, cô ấy am hiểu một số cách cấp cứu, xử lý vết thương bên ngoài và nhiều căn bệnh nan y khác nữa. Y thuật của cô ấy còn cao hơn tôi nên tôi để cô ấy khám cho bà về chứng đau đầu, biết đâu có thể chữa khỏi.”
Tuy nhiên, hiệu trưởng Lâm đã có thành kiến với Diệp Hạnh, cho rằng cô là một người đàn bà không đứng đắn, thậm chí là trơ trẽn.
Bà ấy nhíu mày, trực tiếp rụt cổ tay lại: “Thôi đi, tôi vẫn quen dùng đơn thuốc cũ, bác sĩ Trương cứ theo đơn thuốc cũ mà bốc thuốc cho tôi là được, chứng đau đầu này của tôi cũng là bệnh cũ rồi, tôi còn đến cả bệnh viện lớn ở huyện nhưng bác sĩ ở đó cũng không chữa khỏi nên cũng lười không muốn khám nữa.”
Lời nói này nghe có vẻ nhẹ nhàng hàm súc nhưng tóm lại ý của hiệu trưởng Lâm là bác sĩ ở bệnh viện huyện còn không thể chữa khỏi thì làm gì có chuyện Diệp Hạnh chữa được. Bà ấy không tin vào y thuật của Diệp Hạnh.
Bác sĩ Trương còn muốn nói giúp Diệp Hạnh vài câu nhưng cô lại mỉm cười, cắt ngang lời ông ấy: “Bác sĩ Trương, thôi vậy, thực ra giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng cần có duyên. Nếu hiệu trưởng Lâm muốn ông bốc thuốc thì ông cứ bốc thuốc đi.”
Bác sĩ Trương thấy hơi khó hiểu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play