Diệp Hạnh ăn xong bữa trưa, vừa định đứng dậy dọn bát đũa thì Đại Ngưu đã đứng dậy trước. Cậu bé nói với cô: “Dì Diệp cũng bận mà, dì cứ để đó đi, cháu dọn cho, dì nấu cơm vất vả rồi.”
Theo quá trình điều trị của Diệp Hạnh, trí tuệ của Đại Ngưu cũng ngày càng trở lại bình thường như những người cùng tuổi, vì vậy cậu bé chín chắn và hiểu chuyện hơn thời gian đầu.
Diệp Hạnh xoa đầu cậu bé rồi nói: “Không cần đâu, để dì dọn là được rồi. Vừa ăn cơm xong, cháu đẩy chú Giang ra ngoài đi dạo đi, để chú ấy hít thở không khí.”
Nói xong, cô nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn rồi đưa bát đũa đi rửa sạch.
Diệp Hạnh lau tay, lại liếc nhìn tủ quần áo trong phòng ngủ với vẻ sâu xa, sau đó khẽ khàng khép hờ cửa phòng, bước ra khỏi nhà.
Hạ Tuyết trốn trong tủ quần áo đã mất kiên nhHạnh Tử lâu. Nghe thấy tiếng người trong phòng đi hết, nó mới rón rén đẩy cửa tủ quần áo ra. Đầu tiên là hé mở một khe, lén lút nhìn ra ngoài, sau khi xác nhận trong nhà thực sự không có ai, nó mới khẽ chửi một tiếng rồi chui ra khỏi tủ quần áo.
Cái tủ quần áo này không lớn, ngột ngạt chết đi được. Hạ Tuyết thầm nghĩ rồi chạy thẳng vào bếp.
Nó mở nắp nồi đất ra, quả nhiên phát hiện ra món thịt hầm còn ấm trên bếp.
Món thịt này thơm quá!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT