Ân Lễ: “Vậy học tỷ thích màu gì? Em cứ tưởng con gái ai cũng thích màu hồng chứ.”

Ngọc Hà: “Màu đen.”

Trả lời tin nhắn xong, Ngọc Hà đặt điện thoại xuống, chuẩn bị ăn trưa. Đúng lúc này, chiếc điện thoại cô vừa tắt lại hiện thông báo tin nhắn.

Ngọc Hà mở điện thoại xem.

“Bên em vừa hay có một con màu đen mà chị muốn. Nếu chị hứng thú, lát nữa em dẫn chị đi xem.”

"Chị đang nhắn tin với ai vậy?" Kim Tư Ngọc vừa đặt ly nước lên bàn, ngẩng đầu lên liền thấy Ngọc Hà lại đang nhắn tin với người khác.

Một lần hai lần, Kim Tư Ngọc sao có thể chịu đựng được. Anh muốn làm lơ, nhưng vẫn thấy tức giận.

Anh cảm thấy mình bị xem thường…

Nhìn tin nhắn đối phương gửi tới, mắt Ngọc Hà gần như sáng lên. Từ sau khi Tiểu Hắc chết, cô đã không tìm được con rắn đen nào vừa ý như vậy nữa.

Thêm vào đó trường học không cho nuôi thú cưng, lại còn là loại thú cưng nguy hiểm này. Cô đã hai ba năm chưa được chạm vào chúng, mà Ân Lễ nói chỉ cần cô đồng ý, con rắn đen nhỏ trong ảnh sẽ là của cô.

Hơn nữa cô có thể gửi nó ở nhà Ân Lễ, nói trắng ra là tặng không cô một con rắn, còn bao ăn ở cho nó sau này.

Đây đúng là chuyện tốt trên trời rơi xuống, Ngọc Hà sao có thể không đồng ý? Cô lập tức trả lời, nói rằng lát nữa cô sẽ qua ngay.

Ngọc Hà hoàn toàn không nghe lọt tai Kim Tư Ngọc vừa nói gì, chắc cũng không phải chuyện gì quan trọng.

Cô thậm chí hỏi thẳng: “Kim Tư Ngọc, có phải em thích chị không?”

Chưa đợi anh trả lời, Ngọc Hà đã nói tiếp: "Em mua cho chị hai cái túi, chị sẽ ở bên em." Nói rồi, Ngọc Hà đặt điện thoại xuống, nhận lấy ly nước dưa hấu Kim Tư Ngọc đưa tới, ống hút đã cắm sẵn. Cô khẽ nhấp một ngụm, vị rất ngon, mát lạnh lại ngọt ngào.

Cô cười tươi như hoa, chăm chú nhìn anh, hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì.

Mặt Kim Tư Ngọc đỏ bừng. Sự thẳng thắn của Ngọc Hà khiến anh trở tay không kịp, ngây người tại chỗ.

Mọi chuyện hình như diễn ra quá nhanh.

Nhưng rất nhanh, anh nhận ra vấn đề trong lời nói của cô. Cô ấy coi mối quan hệ của họ như một giao dịch, ở bên anh chỉ vì muốn túi xách.

Cô ấy không thích anh đến vậy, Kim Tư Ngọc nhận ra. Lòng ngực anh bắt đầu bứt rứt, cảm giác khó chịu này khiến anh suýt chút nữa không thở nổi.

Cuộc hẹn mà anh đã mong chờ rất lâu, trong mắt Ngọc Hà có lẽ chỉ là một giao dịch. Anh mời, cô ấy cùng anh ăn cơm.

Khóe mắt cô gái mang theo ý cười, cô hút nước trái cây, trông rất vui vẻ. Nhưng không biết có phải vì nước trái cây quá lạnh hay không, người vốn đang vui vẻ bỗng nhiên ho khan.

Kim Tư Ngọc vội thu lại cảm xúc đang bị đè nén, rót nước ấm cho cô, thậm chí còn muốn đứng dậy vỗ lưng.

Nhận thấy hành động của anh, Ngọc Hà vội vàng ngăn cản: “Không cần đâu, chị chỉ hơi bị sặc thôi. Em mau nói cho chị biết câu trả lời của em.”

Vì vội vàng, Ngọc Hà không chú ý đến đuôi mắt đỏ hoe của thiếu niên, chỉ một mực hỏi anh có đồng ý hay không.

Kim Tư Ngọc làm sao có thể không đồng ý, dù trong lòng khó chịu đến chết đi sống lại? Anh chỉ có thể gật đầu, đáp ứng yêu cầu vô lý của cô.

Bởi vì anh biết cơ hội như vậy sẽ không có lần thứ hai. Mắt anh sưng đỏ, thậm chí sắp khóc, nhưng vẫn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Được.”

[Chúc mừng: Tiến độ nhiệm vụ của bạn là 50%]

Theo tiếng "được" của anh, trong đầu Ngọc Hà vang lên giọng nói lạnh lùng của hệ thống.

Nụ cười của cô càng thêm ngọt ngào.

Không ai vui hơn Ngọc Hà khi nhiệm vụ đi đúng quỹ đạo. Hoàn thành năm mươi phần trăm có nghĩa là đã thành công một nửa, chỉ cần mấy tháng này cô và Kim Tư Ngọc yêu đương cho đàng hoàng, đợi đến thời điểm cô diễn lại cảnh nɠɵạı ŧìиɧ như nguyên tác là có thể thuận lợi đến thế giới tiếp theo.

Ý nghĩ này khiến Ngọc Hà nhìn cậu thiếu niên trước mặt cũng dễ chịu hơn nhiều.

“Vậy chị thích kiểu nào?”

"Chị có chút việc phải đi trước…” Cả hai đồng thanh, Kim Tư Ngọc ngồi trước bàn, sự tức giận của anh đã bị đè nén đến cực điểm.

Nhưng sự giáo dục tốt vẫn khiến anh kiềm chế, không để lộ dù chỉ một chút cảm xúc tiêu cực.

Người có giáo dưỡng đến đâu cũng không thể chịu nổi việc người mình thích xem mình như một sự tồn tại có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Cô dường như chỉ muốn cái túi xách, nên mới ra ngoài gặp anh. Không, đây không còn là dường như nữa, mà là sự thật.

"Ừm, màu đen dễ phối đồ, còn lại em cứ tùy ý." Đồ ăn đã được bày lên bàn, theo lý Ngọc Hà nên ăn xong rồi mới rời đi.

Nhưng hiện tại cô thật sự không có khẩu vị, hơn nữa ăn hay không ăn dường như cũng không quan trọng.

Kỳ vọng lớn nhất của cô vào buổi hẹn này là có thể xác định quan hệ với nam chính Kim Tư Ngọc. Bây giờ quan hệ đã xác định, đương nhiên không còn tâm trạng ở lại diễn kịch với anh.

Cô rất ít khi có những thứ yêu thích, từ khi sinh ra, sự tồn tại của cô là để phục vụ hệ thống. Cô không có cuộc sống của riêng mình, càng không có tự do, chút tự do ít ỏi duy nhất là trong khoảng thời gian nhiệm vụ hệ thống sắp hoàn thành, cô có thể làm một vài việc mình muốn làm.

Từng có một thế giới, cô là một xà nữ, mình người đuôi rắn. Bên cạnh cô cũng chỉ có mấy con rắn nhỏ. Có lẽ vì bản thân cũng không phải là người thật, Ngọc Hà không hề sợ hãi những sinh vật xấu xí trong mắt loài người, ngược lại cô thích ở bên những con rắn nhỏ không biết nói chuyện hơn.

Cô ghét sự ồn ào của một số người.

Không thể nói cô nhớ chúng đến mức nào, nhưng chắc chắn là thích, thích những thứ lạnh lẽo không biết nói chuyện kia.

Cho nên cô muốn gặp Ân Lễ, ngay bây giờ lập tức.

Thu dọn điện thoại, Ngọc Hà lại uống một ngụm nước ấm, liền chuẩn bị rời đi. Kim Tư Ngọc nhìn cảnh này, cúi gằm mặt, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.

Bởi vì anh biết, dù anh nói gì Ngọc Hà cũng sẽ không nghe lời anh. Cô vẫn sẽ rời đi, đây là sự thật anh không thể thay đổi.

Thiếu niên nhất thời im lặng không nói, Ngọc Hà cầm đồ chuẩn bị đi ngang qua anh, đột nhiên lại dừng bước. Ngọc Hà tự nhiên cũng biết hành động này của mình có chút đắc tội người khác.

Nhưng cô không chắc Kim Tư Ngọc có giận không, chắc là không đâu, anh ta trông rất bình tĩnh.

Hơn nữa, trong nguyên tác, tính khí của nam chính thời niên thiếu ở giai đoạn đầu tốt đến không thể tốt hơn. Chưa bao giờ xung đột với ai, phần lớn thời gian đều suy nghĩ cho người khác.

Giống như lúc này, khi cô cầm túi đứng lên định rời đi, anh chỉ cúi gằm mặt uống nước, trông có vẻ vô hại.

Nhưng đi được nửa đường, Ngọc Hà lại dừng bước, định bụng sẽ nói vài lời ngon ngọt dỗ dành cậu bạn trai mới này, coi như là trấn an anh.

Dù sao, anh có liên quan đến việc cô có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo hay không.

Ngọc Hà chậm rãi lùi lại, đến bên cạnh anh mới dừng chân. Sau đó, cô hơi cúi người, tiến sát lại gần chàng thiếu niên đang ngồi trước bàn ăn, ngón tay thon dài trắng nõn bất ngờ véo lấy cằm anh, nâng khuôn mặt đang cúi gằm lên.

Đôi môi đỏ mọng mát lạnh, mang theo hương đào, trực tiếp hôn lên môi anh. Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, không mạnh mẽ nhưng lại có sức sát thương tuyệt đối.

Kim Tư Ngọc trợn tròn mắt, ngây ngốc ngồi trên ghế, tiếp nhận nụ hôn của Ngọc Hà.

Rõ ràng, anh không ngờ cô lại hôn mình.

"Xin lỗi, chị thật sự có chút việc gấp. Lần sau, chị sẽ ở bên em." Sau khi hôn xong, Ngọc Hà hiếm khi kiên nhẫn giải thích với Kim Tư Ngọc.

Đây là đãi ngộ mà những người bạn trai cũ trước đây của cô chưa từng có… "Ngoan, hôm nay coi như chị có lỗi với em, lần sau nhất định bù lại, được không?" Cô xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, từng câu từng chữ đều mang theo ý dụ dỗ.

Tuy rằng đang hỏi ý kiến anh, nhưng cho dù anh thật sự từ chối, Ngọc Hà cũng sẽ không nghe.

Cô chỉ mong người này biết điều một chút, nghe xong những lời này của cô liền nhanh chóng nói "được", sau đó cô có thể thuận nước đẩy thuyền rời đi.

Ngọc Hà không cảm thấy việc mình thất hẹn có gì không đúng, cũng không hề áy náy. Cô cho rằng giữa người với người vốn là những cá thể khác nhau, luôn có lúc hợp tan, không thể lúc nào cũng dính lấy nhau.

Đương nhiên, những quan niệm này của cô, trong mắt một số người, chỉ là ngụy biện.

Giọng nói của Ngọc Hà không phải là kiểu ngọt ngào mềm mại thường thấy, mà thanh lãnh, giống như con người cô vậy.

Đối với cái gì cũng không để tâm, có cũng được mà không có cũng không sao, một loại thái độ không quan trọng thoải mái.

Chiếc váy dài màu trắng củ sen, đôi hoa tai hình hoa màu trắng tinh khiết với nhụy hoa màu vàng kim. Mái tóc dài được chăm chút tỉ mỉ đến ngang eo, mọi thứ trên người cô đều là những thứ tốt nhất.

Kim Tư Ngọc có chút ngây người nhìn, vành tai của anh cũng đỏ bừng đến mức muốn nổ tung. Ngọc học tỷ chủ động hôn anh, không chỉ hôn mà còn giải thích với anh.

Anh có chút xấu hổ gật đầu, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Vậy A Hà mau đi bận đi, không cần lo cho em, em không sao.”

Anh nói những lời vô nghĩa, ánh mắt lại không chớp nhìn chằm chằm cô. Cái dáng vẻ kia giống như một chú cún nhỏ muốn làm chủ nhân vui vẻ, dù biết việc mình làm sẽ khiến bản thân đau lòng, nhưng vẫn không chút do dự làm như vậy.

Mục đích chỉ là hy vọng chủ nhân tiếp tục yêu thương anh.

Và anh lại dùng chút tâm cơ nhỏ, đổi cách xưng hô, gọi Ngọc Hà thành A Hà thân mật, độc nhất vô nhị.

Lần này, anh đã như nguyện làm Ngọc Hà vui vẻ. Thấy anh ngoan ngoãn như vậy, tâm tình Ngọc Hà càng tốt hơn, thái độ đối với anh cũng thân thiện hơn.

“Được, vậy chị đi trước đây, em cứ ăn từ từ, tạm biệt.”

"Em đưa chị đi nhé?" Kim Tư Ngọc vội vàng muốn đứng dậy, nhưng bị Ngọc Hà ngăn lại.

"Không cần đâu, lát nữa chị bắt xe đi là được." Cô xua tay, rồi nói thêm: “À đúng rồi, nhớ mua hai cái túi Chanel, bảo người đưa đến ký túc xá cho chị.”

Nói xong, người phụ nữ không quay đầu lại mà bước ra ngoài, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Kim Tư Ngọc.

Ngọc Hà học tỷ nhất định là thích anh, chỉ là cô quá bận nên mới rời đi. Kim Tư Ngọc tự nhủ trong lòng như vậy, không biết có phải tự nhủ quá nhiều hay không mà anh lại thật sự tin.

Thậm chí còn cảm thấy Ngọc Hà đối với anh thật tốt, có chuyện quan trọng như vậy còn tranh thủ thời gian đến gặp anh. (Lời editor: Các bà có thấy não yêu đương nguy hiểm thế nào chưa, vì thế chị em à trong tình yêu hãy tỉnh táo, thật tỉnh táo lên)

Đây chẳng phải là yêu sao?

Cho nên A Hà không lừa anh, cô thật sự thích anh. Gương mặt trắng nõn lại nở nụ cười, Kim Tư Ngọc ngồi trước bàn ăn, cười đến vẻ mặt điềm tĩnh.

Chỉ là nụ cười này nhanh chóng bị một suy nghĩ khác thay thế: *Vậy A Hà đi gặp ai? Chuyện cô ấy bận rộn là chuyện gì?*

Kim Tư Ngọc không phải là người có du͙© vọиɠ khám phá mạnh mẽ. Thậm chí tính cách vốn có của anh còn nhạt nhẽo và nhu hòa hơn vẻ bề ngoài. Sự giáo dục khiến anh không kiêu ngạo, không nóng nảy, đối với người ôn hòa lễ độ, nhưng cũng làm phai nhạt đi cá tính của anh.

Đa số thời gian, anh đều giữ thái độ "việc không liên quan đến mình thì cứ kệ," mặc kệ tốt hay xấu, đều không liên quan đến anh.

Nhưng Ngọc Hà thì khác, anh muốn biết tất cả mọi thứ về cô: thích gì, bạn bè, quá khứ và cả tương lai.

Ý nghĩ này khiến anh bất an vô cùng. Anh giống như người thả diều, sợ rằng dây đứt thì Ngọc Hà không còn là của anh nữa.

Cho nên, anh khẩn thiết muốn biết tất cả các mối quan hệ bên ngoài của bạn gái, muốn kiểm soát con diều, không muốn nó bay xa.

Nhưng làm như vậy là trái đạo đức, anh không thể làm vậy.

Nhìn nhà hàng trống trải, cùng chiếc ghế trống trên bàn ăn, Kim Tư Ngọc cảm thấy tim mình lại rơi xuống đáy vực, anh lại bắt đầu buồn bã.

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, anh không nhìn là ai, trực tiếp bắt máy: "Alo." Số điện thoại của anh chỉ có vài người thân cận biết, người gọi đến chắc cũng là bọn họ.

“Là tớ, Tư Ngọc.”

"Cậu và... cùng nhau." Giọng nữ bất an, ngập ngừng từ đầu dây bên kia truyền đến.

Là Bạch Đình Đình, bạn thân của anh.

Nghe giọng nói quan tâm của bạn thân, Kim Tư Ngọc im lặng một lát. Một lúc sau mới nói: “Một mình thôi, cô ấy đi rồi.”

Kim Tư Ngọc không chọn cách che giấu, anh cũng cảm thấy không cần thiết. Cô gái đối diện là bạn từ nhỏ của anh.

Hai nhà cha mẹ cũng là bạn thân trong giới, hai người lại càng lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Là người thân cận nhất trên thế giới này, ngoại trừ cha mẹ.

Anh nói ai, Bạch Đình Đình sao có thể không hiểu. Là đàn chị năm ba tên Ngọc Hà kia, vậy những gì trên mạng nói là thật…

Tư Ngọc và người phụ nữ kia dây dưa không rõ.

Cô cố gắng kìm nén chua xót trong lòng, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, không để tiếng nấc nghẹn ngào bật ra.

"Cậu đang hẹn hò với cô ấy sao?" Khoảnh khắc biết anh ở cùng người phụ nữ kia, lý trí của Bạch Đình Đình mách bảo cô nên tắt điện thoại, kết thúc cuộc gọi này.

Nói thêm nữa, chỉ khiến bản thân khó xử.

Nhưng cô không muốn, có lẽ vẫn còn ôm một tia hy vọng. Không muốn tin những lời đồn đại về Kim Tư Ngọc trên mạng.

"Tớ vừa lướt web trường, đột nhiên thấy mấy bài viết về cậu. Bài viết đó nói cậu... ở cùng đàn chị Ngọc Hà, là giả đúng không?

Chắc chắn là giả, người khác có thể ở cùng cô ta. Nhưng cậu chắc chắn không, đúng không, Tư Ngọc." Tư Ngọc sống trong một gia đình nghiêm khắc, phong kiến như vậy, đối với tình cảm không thể tùy tiện như thế.

Hôn nhân của anh, gia đình sẽ an bài.

Ông Kim và chú thím cũng sẽ không đồng ý.

Đối tượng kết hôn của anh, chỉ có thể là một tiểu thư nào đó trong giới. Đây là sự thật mà tất cả mọi người đều nói với Bạch Đình Đình, và cô kiên định tin rằng đó là sự thật.

Huống chi anh và vị học tỷ kia mới quen nhau có một ngày, Bạch Đình Đình vắt óc nghĩ ra đủ mọi lời giải thích, chỉ để loại bỏ khả năng Kim Tư Ngọc đã có người trong lòng.

Nói đi nói lại, giọng cô mang theo tiếng cười, nhưng tiếng cười ấy lại run rẩy, che giấu nỗi đau lòng đang cố gắng gượng.

Đây là một trạng thái rất bất ổn, Kim Tư Ngọc đáng lẽ phải nhận ra mới đúng. Nhưng anh không hề, chỉ hơi nhíu mày, nghiêm túc đáp: “Không phải lời đồn, là thật.”

Kim Tư Ngọc rất nhạy bén với ngôn ngữ, anh nghe ra sự chê bai Ngọc Hà trong lời bạn thân, điều này khiến anh nhíu chặt mày: “Hơn nữa, chính tớ thích học tỷ Ngọc Hà, nên tớ theo đuổi cô ấy. Và cô ấy vừa mới đồng ý lời tỏ tình của tớ.”

"Cô ấy rất tốt, những thứ trên mạng đều chỉ là tin đồn... Đình, cậu biết đấy, có những người thích dựng chuyện bậy bạ về con gái, những thứ nhảm nhí trên mạng trường học cũng chẳng khác gì.

Tớ vẫn nhớ, trước đây cậu từng nói với tớ, không thể chỉ nghe theo lời người khác. Một người tốt hay xấu, phải nhìn vào bản chất, phải tiếp xúc với người đó."

Lời Kim Tư Ngọc nói khiến nước mắt Bạch Đình Đình không kìm được mà trào ra, cô không muốn khóc, nhưng căn bản không thể nhịn.

"Cho nên, cậu cảm thấy tớ đang bôi nhọ cô ta?" Cô bị nghi ngờ, mà người này lại là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô, là người cô thích suốt bảy năm trời.

Vậy là thanh mai cũng không thắng nổi người từ trên trời rơi xuống sao?

"Tớ không có ý đó." Kim Tư Ngọc nhíu mày, trả lời ngắn gọn, phủ nhận sự chỉ trích của cô.

“Vậy là ý gì? Kim Tư Ngọc, lần này không giống, là tất cả mọi người đều nói cô ta đạo đức suy đồi, không phải chỉ mình tớ.”

“Là rất nhiều người cùng nói!”

"Đủ rồi, tớ không muốn nghe những điều này." Sự giáo dục tốt khiến Kim Tư Ngọc ngay cả khi ngăn cản người khác cũng tỏ ra ôn hòa, lễ độ, nhưng người quen thuộc với anh sẽ biết, anh thực sự giận rồi.

Giọng nói lạnh băng, khiến Bạch Đình Đình biết anh thực sự không cho rằng Ngọc Hà là người xấu, và thực sự thích cô ấy. Thích đến mức, ngay cả tình bạn nhiều năm của bọn họ cũng không màng.

"Cậu vì một người ngoài mà mắng tớ?" Bạch Đình Đình không thể tin được nhìn vào điện thoại: “Vậy, cậu thích cô ta đến thế sao?”

“Đúng, tớ thích cô ấy.”

"Nếu chúng ta là bạn bè, cậu nên chúc phúc cho tớ thoát khỏi cảnh độc thân vui vẻ." Kim Tư Ngọc coi Bạch Đình Đình lớn lên cùng mình như em gái, anh không muốn cãi nhau với cô.

Huống chi lại là loại mâu thuẫn vô nghĩa này.

Thiếu niên vẫn là thiếu niên năm nào, nhưng cô không còn là cô của ngày xưa. Cô bị lòng ghen tị làm choáng váng, cùng anh vì người ngoài mà cãi vã.

Nhưng hiện tại, cô đã trở thành người ngoài.

Anh còn muốn cô chúc phúc cho bọn họ ư?

Ở một hướng khác.

Vừa bước ra khỏi nhà hàng, Ngọc Hà không ngờ lại chạm mặt một người.

Liễu Chí, sao anh ta lại ở đây?

Chàng trai trẻ đội mũ lưỡi trai đen, mặc quần công nhân, áo ba lỗ trắng, để lộ bắp tay rắn chắc. Có lẽ vì trời nóng, anh buộc một chiếc áo khoác đen ngang hông.

Sợi dây chuyền kim loại trên cổ tạo thêm điểm nhấn. Liễu Chí dáng người cao lớn, thân hình cân đối, thuộc kiểu người mặc quần áo thì thấy gầy nhưng cởi ra lại vạm vỡ.

Lúc này, anh đang đứng cách cô không xa, nhìn chằm chằm. Vì mũ che khuất, đôi mắt anh ẩn trong bóng tối, Ngọc Hà không đoán được biểu cảm của anh.

Nhưng chắc chắn không phải là biểu cảm dễ chịu gì.

Không biết là giác quan thứ sáu hay gì khác, Ngọc Hà cảm thấy anh dường như đang tức giận, khí thế rất nặng nề.

Đến gần hơn, cô mới phát hiện mắt anh rất đỏ. Hình như anh đã khóc, hoặc sắp khóc đến nơi.

Thật hiếm thấy, một kẻ bạo lực, cool ngầu như anh cũng có lúc bị chọc tức đến phát khóc.

Nhưng tất cả những điều đó đều không liên quan đến cô. Ngọc Hà định lờ đi, lướt qua. Nhưng anh lại đứng ngay trên đường cô phải đi. Ngọc Hà không do dự, cuối cùng vẫn gật đầu, coi như chào hỏi.

Hai người không quen thân, nhưng tối qua còn ngồi cùng nhau. Đối phương có tiền có quyền, là một nhân vật lớn, hơn nữa anh lại nhìn chằm chằm cô, rõ ràng là nhận ra cô, Ngọc Hà dĩ nhiên không muốn đắc tội.

Đối với loại ác bá có tiền có quyền này, Ngọc Hà rất hiểu chuyện. Cô không hề kiêu ngạo, chỉ quan tâm đến lợi ích.

Sau khi xác định Liễu Chí không dễ dây vào, cô sẽ không dại gì gây xung đột với anh.

Gật đầu chào, cô định bước qua.

Nhưng đúng lúc này, tay Ngọc Hà bị người ta nắm lấy. Là Liễu Chí, anh chặn cô lại.

Cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, mạnh mẽ và thô bạo trên cổ tay, Ngọc Hà khẽ quay đầu, nhìn chàng trai trẻ vừa bất ngờ hành động.

"Vậy nên, em thích hắn." Không phải một câu hỏi, mà là một lời khẳng định.

Lời nói của anh khiến Ngọc Hà nhíu mày. Cô không hiểu Liễu Chí đang giở trò gì.

Ánh mắt cô tràn ngập nghi hoặc, nhìn anh như một kẻ điên không đầu không cuối.

Liễu Chí bị sự khó hiểu trong đôi mắt xinh đẹp kia đâm trúng tim.

Anh đúng là kẻ điên, một tên cuồng theo dõi, trốn trong bóng tối nhìn co hẹn hò, hôn môi với người đàn ông khác.

Giống như con sâu trốn trong góc tối, không thể thấy ánh sáng. Anh tự hiểu rõ điều đó.

Đây không phải lần đầu, mà là rất nhiều lần.

Liễu Chí không còn nhớ rõ mình bắt đầu theo dõi cô từ khi nào, chỉ biết mỗi lần cô hẹn hò, anh đều trốn trong góc khuất mà "tham dự".

Giống như một buổi hẹn hò ba người.

Chỉ là, hai người kia không hề biết sự tồn tại của anh. Anh biết hành vi của mình hèn hạ, bỉ ổi, nhưng không thể nào khống chế được.

Anh thích Ngọc Hà, thích cái người mà trong miệng anh nói là không đáng một xu kia.

Anh biết tất cả về cô, cả những điều xấu xa và đê tiện.

Biết cô đối với những người đàn ông kia không hề thật lòng, và cũng biết cô chưa bao giờ bán rẻ thân xác mình. Cô có chứng sạch sẽ, hoặc đúng hơn là khinh thường làm vậy.

Bởi vì chỉ cần cô ngoắc tay, sẽ có vô số đàn ông dâng hiến mọi thứ cho cô.

Nhưng chuyện này lại khác, cô và Kim Tư Ngọc đã hôn nhau. Hơn nữa còn là cô chủ động, điều này khiến Liễu Chí không thể chấp nhận.

Anh không chỉ một lần theo sau cô, anh biết cô đối với những người đàn ông khác phần lớn đều lạnh lùng, căn bản không có những tương tác thân mật.

Đây là lần đầu tiên, hơn nữa còn là cô chủ động hôn.

Vậy nên, cô thật sự đã thích Kim Tư Ngọc rồi.

Anh không đợi được sự ưu ái của cô, thứ chờ đợi anh là việc cô thích một người đàn ông khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play