"Thấy không, người phụ nữ đằng trước chính là "Bách nhân trảm" (biệt danh của nữ chính) nổi tiếng của trường đấy."

“Chính là người phụ nữ khiến hai hotboy của hai khoa lao vào đánh nhau đấy à? Nhìn cũng có ra gì đâu, sao nhiều người thích thế.”

"Thích ư? Ai thích chứ, đều là đùa bỡn cô ta thôi, một con đào mỏ, sớm đã bị người ta bóc tem rồi. Sao có thể thật lòng yêu đương với cô ta, chẳng qua là chơi bời thôi." Liễu Chí vừa nói vừa cười khẩy, dập tắt điếu thuốc trên tay.

Nhưng còn chưa dứt tiếng cười, khóe mắt anh đã thấy một nam sinh tóc đen, dáng vẻ ăn mặc tươi sáng, thân hình cường tráng vạm vỡ đột nhiên từ con đường nhỏ bên kia xông ra, chặn đường Ngọc Hà đang định rời đi.

"Anh không đồng ý chia tay!" Nam sinh kia dáng người cao lớn, tướng mạo anh tuấn.

Nhưng giờ phút này lại giống như một người đàn bà chanh chua bị uất ức, không chỗ trút giận, túm lấy Ngọc Hà phát điên.

"Em thật sự giống như lời bọn họ nói, chỉ thích tiền của anh." Anh chặn đường Ngọc Hà, không màng đến ánh mắt kỳ dị của người đi đường, vừa khóc vừa nói.

Bộ dạng kia thảm hại đến mức nào thì có mức đó.

Mà cô gái bị chặn lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông phát điên, giống như đang nhìn một người không quen biết.

Khẽ hếch cằm, lạnh nhạt đứng xem.

Nhưng chính là người này, hôm qua còn nói yêu anh, hôm nay đã muốn chia tay với anh! Cô ta sao có thể cặn bã như vậy!

"Anh không đồng ý chia tay, em đừng hòng thoát khỏi anh!" Đuôi mắt nam sinh đỏ hoe, ngữ khí kích động, vừa nói vừa muốn túm lấy tay Ngọc Hà.

Ngay khi mọi người đang xem kịch hay, chuẩn bị xem Ngọc Hà thu dọn tàn cuộc như thế nào. Liễu Chí vốn đang đứng trong đám đông, nhàn nhã trò chuyện với người khác, thấy cảnh này, thấp giọng mắng một câu "Mẹ kiếp!".

Anh ta không nhịn được mà bước nhanh ra khỏi đám đông, chen vào giữa hai người. Tách Ngọc Hà ra khỏi gã đàn ông đột nhiên xuất hiện kia.

"Mẹ nó, sao cô nhiều bạn trai thế hả!" Giọng anh ta chán ghét, nhưng người lại rất thành thật đứng về phía Ngọc Hà. Chặn đứng người đàn ông muốn động tay động chân với Ngọc Hà.

"Mẹ kiếp!" Thấy cô ta vẻ mặt thờ ơ, Liễu Chí càng muốn bóp chết cô ta!

Mắng xong câu này, Liễu Chí nhìn về phía nam sinh cao lớn kia, ngữ khí không tốt nói: “Nghe không hiểu tiếng người hả? Hay là não không dùng được, đã nói chia tay rồi, thì cút!”

Liễu Chí người như tên, âm hiểm hung ác khó trêu.

Ở đại học A, anh ta nổi tiếng là thiếu gia tính tình nóng nảy. Người thì hung dữ mà mồm thì cũng ngoa, nhưng người ta đúng là thiếu gia thật, nhà làm bất động sản, đứng đầu cả nước.

Bất cứ ai thấy cũng phải nhường ba phần.

Người vốn còn muốn dây dưa thấy là anh, cũng không dám tiến lên nữa. Bởi vì người này, còn có tiếng là hiếu chiến.

Ở trường này không ai không biết, nếu thật đánh nhau, thì chính là đánh đến chết. Đánh xong lôi đến bệnh viện nhà anh ta, chữa trị bao khỏi.

Dù hắn có không cam tâm đến đâu, nhưng mọi chuyện đã thế rồi.

Hắn cũng chỉ có thể rời đi, có điều lúc đi vẫn không rời mắt khỏi Ngọc Hà. Ánh mắt luyến tiếc, nhớ nhung dính lấy cô khiến Ngọc Hà cảm thấy ghê tởm.

Cô chán ghét dời tầm mắt, trong lòng không khỏi sinh ra một tia cảm xúc tiêu cực. Lần này, coi như cô xui xẻo nhìn lầm người. Vốn tưởng rằng vớ được một tên ngốc thật thà, hẹn hò vài ngày tiện thể kiếm chút tiền tiêu xài, không ngờ chia tay lại khó dây dưa đến vậy.

“Cảm ơn.” Sau khi người kia rời khỏi tầm mắt, Ngọc Hà nhìn về phía thanh niên đang chắn trước mặt cô, Liễu Chí.

Thanh niên trước mặt dáng người cao lớn, vì thích văn hóa xe phân khối lớn nên đeo khuyên tai, kính râm, mặc áo khoác da phong cách punk, mái tóc đen hất ngược ra sau, khiến anh trông vô cùng nổi bật chói mắt.

Gương mặt diễm lệ, chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ kỹ.

Hai người không cùng khóa cũng không cùng khoa, nhưng lại thuộc cùng một câu lạc bộ thiên văn. Trong các hoạt động của câu lạc bộ, đã gặp nhau vài lần. Tự nhiên mà quen biết, nhưng không thân cũng không chơi chung.

Liễu Chí rất có tiền, nhưng quá có tiền, cộng thêm tính tình không tốt, thường xuyên đánh nhau gây gổ. Khó mà thao túng được, dễ xảy ra chuyện.

Ngọc Hà thích tiền, nhưng không phải đồ ngốc.

Cô chỉ tìm người thật thà, đám nhà giàu mới nổi ngốc nghếch. Loại đàn ông này dễ nói chuyện, còn nguyện ý tiêu tiền cho cô, dùng càng tiện lợi.

Ngọc Hà không phủ nhận mình là tra nữ, cô tra rõ ràng, ai cũng biết. Đã như vậy còn nguyện ý ở bên cô, chẳng phải bày tỏ là không có não, hơn nữa máy rút tiền chủ động dâng đến cửa cô không dùng thì để làm gì?

Đối với loại người vô dụng với mình, Ngọc Hà trước nay không có hứng thú, tự nhiên cũng sẽ không vì họ mà dừng chân lâu hơn.

Nói lời cảm ơn xong, cô liền chuẩn bị vòng qua người này rời đi.

Thấy cô sắp đi, Liễu Chí càng thêm nóng nảy, gương mặt đẹp trai tinh xảo cũng trở nên đáng ghét. Nhưng cuối cùng, môi mấp máy mãi vẫn không nói ra một lời, anh chỉ trơ mắt nhìn cô đi, đợi đến khi thật sự không nhìn thấy người nữa mới thấp giọng chửi một câu tục tĩu.

“Mẹ nó! Thật tiện muốn chết! Rảnh rỗi không có việc gì giúp cô ta, đáng lẽ phải để đám chó đàn ông kia dạy dỗ một trận, mới biết nghe lời! Sẽ không ở bên ngoài lăng nhăng quan hệ nam nữ, mẹ kiếp!” Chửi bới một hồi, cơn giận vô cớ này của Liễu Chí cũng không dịu đi.

Điếu thuốc vừa dập tắt, lại bị anh châm lên…

Đây là trường học, trên đường có rất nhiều sinh viên, tự nhiên có người nhìn thấy cảnh vừa rồi.

Có người nhỏ giọng nói với bạn bên cạnh: “Cậu nói xem Liễu Chí tại sao lại giúp Ngọc Hà? Chẳng lẽ, hắn cũng rơi vào ôn nhu hương của Ngọc đại tình thánh rồi.”

“Chắc là không đâu? Trường chúng ta ai mà không biết Liễu Chí khinh thường Ngọc Hà, coi thường ra mặt. Hơn nữa hắn cũng không thích loại phụ nữ giả tạo ham tiền như vậy, hắn thích hoa khôi Bạch, loại con gái dịu dàng nho nhã hiểu lễ nghĩa.”

“Vậy thì có chút hơi khó hiểu rồi, đã ghét Ngọc Hà như vậy, vừa rồi tại sao còn phải giúp cô ta.”

"Thật ra vừa nãy tớ cũng tò mò muốn xem cô ta dây dưa với cái anh người yêu thứ một trăm lẻ tư kia lắm, cơ mà tớ nói thật, trường mình sao vẫn còn mấy thằng em khóa dưới không biết đến chiến tích "người tình vạn người mê" Ngọc tình thánh vậy, còn để cô ta lừa nữa chứ."

“Ai mà biết được, cơ mà phải nói Ngọc đại tình thánh kia đúng là xinh thật. Mấy cậu vừa không thấy thôi, da trắng như tuyết, mướt mát như phát sáng ấy. Xinh thật sự, bảo sao bao nhiêu người chết mê chết mệt.”

“Mà mọi người có thấy không, Ngọc Hà hình như dạo này còn xinh hơn trước nữa ấy. Rõ ràng có thay đổi gì đâu, nhưng mà cứ xinh thế nào ấy, còn xinh hơn cả hoa khôi.”

Bên kia, Ngọc Hà đi xa rồi, thấy xung quanh không có ai. Cô liền gọi hệ thống trong lòng, nhưng vẫn như mấy ngày trước, không ai trả lời.

Hệ thống gặp vấn đề rồi, Ngọc Hà ý thức được rõ ràng.

Cái hệ thống siêu trí tuệ, có thể giao tiếp với cô đã biến mất, bây giờ cái còn lại chỉ biết phát nhiệm vụ thôi. Mà ngoại hình của cô cũng đã thay đổi, ngày càng giống với dung mạo vốn có của mình hơn.

Chuyện này không bình thường, nhưng Ngọc Hà không có cách nào giải quyết. Điều duy nhất cô có thể làm, là làm theo nhiệm vụ mà hệ thống hiện tại đưa ra, tiến hành công việc.

Cô là một người đóng vai phản diện, nội dung công việc, chính là làm chướng ngại vật, đá mài trên con đường thành công của nam chính hoặc nữ chính. Mục đích cũng rất đơn giản, đả kích anh ta (cô ta), hành hạ họ, để họ có mục tiêu tiến lên, cuối cùng nghịch tập, báo thù cô.

Đây là một quyển tiểu thuyết mang tên "Mùa hè năm ấy yêu em" kể về câu chuyện lãng tử quay đầu.

Nội dung chính trong truyện, là một cô gái nhỏ xinh đẹp thuần khiết, thầm mến anh bạn trúc mã cùng lớn lên, nhưng mãi không nhận được tình yêu, cuối cùng khi muốn buông tay, trúc mã quay đầu nói yêu cô, muốn kết hôn với cô.

Nam chính là một tay chơi tình trường, họa sĩ thiên tài.

Nữ chính là một cô gái ngoan ngoãn, người dẫn chương trình nổi tiếng.

Mà vai diễn Ngọc Hà phải đóng là người bạn gái cặn bã lừa tình thời đại học của nam chính. Một kẻ đào mỏ, không có tam quan, coi tiền là mục tiêu của cuộc đời.

Cũng chính cô ta, đã thay đổi nam chính, khiến anh ta tính tình đại biến.

Trong thiết lập gốc, nam chính trước khi gặp nguyên chủ, là một thiếu niên đơn thuần, gia giáo nghiêm khắc, trong sáng. Bình thường ngoài vẽ tranh thủy mặc ra, thì chỉ ở nhà đọc sách, không có bất kỳ thói hư tật xấu nào.

Người cũng ngoan ngoãn, tính tình ôn hòa.

Nhưng người này, số tốt quá. Sẽ gặp phải người kỳ quái, nguyên chủ chính là người kỳ quái đủ để thay đổi cả cuộc đời anh ta.

Một người đùa bỡn tình cảm của anh ta, lừa gạt tiền bạc của anh ta, thấy nhà anh ta sắp phá sản, lập tức không nói hai lời đá anh ta ra khỏi cuộc đời, là mối tình đầu. Ngay cả tổ ấm mà nam chính đã tỉ mỉ chuẩn bị cho cô ta cũng không tha, hai người chưa ở được một ngày nào, đã bị cô ta lén bán đi, đổi thành tiền mặt rồi cùng người bạn trai thứ một trăm lẻ sáu mới quen bỏ trốn.

Đương nhiên là không trốn thoát, bởi vì nhà thiếu gia không phá sản, đó chỉ là tập đoàn đối thủ tung ra tin tức bất lợi thôi.

Cậu thiếu gia lần đầu yêu đương đã thua đến không còn một mảnh giáp. Nhìn căn nhà bị người lạ giày xéo đến tan hoang, trong nháy mắt sụp đổ, cảm thấy thế gian này chẳng còn chân ái.

Anh không tin vào tình yêu nữa, từ đó ăn chơi trác táng, mỹ nhân vây quanh. Những trò ăn chơi của đám công tử bột anh đều học hết, thực sự trở thành một tay chơi lão luyện tình trường.

Còn nữ chính, sẽ xuất hiện trong giai đoạn này, chữa lành cho anh, yêu thương anh, cảm động anh. Để anh tin tưởng lại rằng trên thế giới này vẫn còn chân ái, đại kết cục đương nhiên là viên mãn bên nhau.

Nhưng vai diễn của Ngọc Hà lại không được tốt đẹp như vậy, hành vi cặn bã bị truyền thông phanh phui. Mối quan hệ xã giao tồi tệ, những câu nói hám tiền, vang danh khắp cả nước, tất nhiên là nổi tiếng theo chiều hướng tiêu cực. Cô bị vô số người dân chế giễu là kẻ đào mỏ, là loại rác rưởi sống bám vào đàn ông.

Ghê tởm, tâm địa bất chính, thiển cận, tất cả những từ ngữ không hay dùng để hình dung phụ nữ đều có thể dùng lên người cô.

Đối với điều này, Ngọc Hà không có ý kiến gì.

Cô đứng trước gương, nhìn khuôn mặt quen thuộc, nghĩ về chuyện quan trọng nhất hôm nay.

Hôm nay, sẽ là lần đầu tiên cô và nam chính gặp mặt.

Cuộc gặp gỡ này vô cùng quan trọng, bởi vì chính hôm nay, cô sẽ bắt được mối dây liên hệ với nam chính.

Ngọc Hà coi trọng như vậy là vì hệ thống đã biến mất, đạo cụ không thể sử dụng. Cô không chắc, nam chính còn có thể yêu cô như trong nguyên tác hay không.

Dù sao, nam chính cũng không phải là kẻ ngốc, danh tiếng thối tha của cô đã lan truyền khắp đại học A, chỉ cần nghe qua một hai câu, sẽ không ai muốn có bất kỳ liên hệ nào với cô.

Trước đây ở những thế giới khác, có tuyến tình cảm, đều là dùng đạo cụ.

Lần này cũng không ngoại lệ, cô muốn dùng đạo cụ, nhưng vì hệ thống biến mất, đạo cụ không thể sử dụng.

Chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình.

Càng nghĩ, Ngọc Hà càng cảm thấy phiền phức.

Còn phải chủ động quyến rũ, điều này thực sự có chút làm khó người khác. Không phải là cảm thấy chủ động dụ dỗ thì mất giá, mà là cảm thấy phiền phức. Cô tương đối lười biếng, thích hưởng thụ thành quả mà không cần bỏ công sức, có thể dùng đạo cụ đương nhiên là dùng đạo cụ.

Nhưng tình hình thực tế hiện tại là công cụ không dùng được, chỉ có thể chủ động xuất kích, dù thế nào đi nữa, công việc của cô cũng phải hoàn thành một cách hoàn hảo.

Đây là yêu cầu tối thiểu của cô với tư cách là một phản diện.

Tắt vòi hoa sen, lau khô người và tóc, cô mặc váy ngủ bước ra khỏi phòng tắm.

Làn da trắng sứ, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp khiến cô vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của ba người trong phòng ký túc xá.

Đại học A là một trường đại học tổng hợp với nhiều ngành học khác nhau, sinh viên các khoa ở chung, mỗi phòng bốn người, Ngọc Hà ở đây cũng vậy.

Mấy người thấy cô ra ngoài, cuộc trò chuyện đang hăng say bỗng im bặt. Dường như chủ đề họ đang nói không thể để Ngọc Hà nghe thấy.

Căn phòng này, sự bất hòa có thể thấy rõ bằng mắt thường. Nguyên nhân chính là do những người còn lại không ưa cái kiểu gái làng chơi, sành sỏi tiền bạc của Ngọc Hà. Cứ như chỉ cần là đàn ông, cô ta đều có thể lên giường, lẳиɠ ɭơ và phóng đãng.

Ba năm đại học, cô ta thay không dưới một trăm bạn trai.

Trung bình một tuần một người, người lâu nhất không quá một tháng. Cô ta không chỉ hám tiền mà còn là đồ cặn bã, đùa bỡn tình cảm của người khác. Khi mọi người còn đang mơ mộng về tình yêu đôi lứa, cô ta đã bắt đầu chơi đùa đàn ông. Đây là một sự tồn tại không phù hợp với giá trị của phụ nữ hiện tại, và vượt ra ngoài phạm vi của một người phụ nữ tốt.

Thuộc hàng phụ nữ hư hỏng,

Không chỉ hư mà còn là loại cực kỳ hư hỏng, bị người ta khinh bỉ, ghét bỏ, đương nhiên không được yêu thích cho lắm.

Ngọc Hà cũng biết điều này, nhưng cô không quan tâm, bởi vì mỗi thế giới cô nhiều nhất chỉ ở bốn năm, nhiệm vụ vừa kết thúc là phải đổi sang thế giới khác. Người ở đây chỉ là vài người qua đường tầm thường nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng của cô.

Quan tâm, mới là có bệnh.

Hơn nữa, thiết lập nhân vật của nguyên chủ, trong quan niệm đạo đức của loài người quả thật không được yêu thích.

Cũng may là mấy người này, ngoài việc ghét cô, lén lút nói xấu cô sau lưng ra, thì cũng không gây ra ảnh hưởng lớn gì đến cô. Đương nhiên, cũng chưa từng xảy ra xung đột.

Ở chung không hòa thuận, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì.

Biết bọn họ không thích mình, sau khi ra ngoài cô cũng không có ý định tiến lên chào hỏi.

Trời nóng, tóc không cần sấy cũng sẽ nhanh khô.

Cô ngồi trước máy tính, tùy ý nghịch ngợm, ngón tay xinh đẹp gõ chuột, tìm một bộ phim kinh dị rồi nhấp vào xem, đeo chiếc tai nghe to hơn cả đầu, lấy gói khoai tây chiên vị dưa chuột bên cạnh ăn.

Cô tựa như không có ai xung quanh, chìm đắm trong thế giới của mình, chiếc điện thoại đặt bên cạnh lại liên tục hiện thông báo từng giây từng phút.

Tiếng "ting ting" có chút khó chịu.

Lưu Khả cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô tiến lên, gõ nhẹ vào bàn của Ngọc Hà. Động tác của cô không lớn, nhưng đủ để Ngọc Hà chú ý.

Thấy là cô, Ngọc Hà tháo tai nghe xuống, ánh mắt có chút khó hiểu rơi trên người Lưu Khả.

Gương mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng tựa sao trời.

Ngọc Hà xinh đẹp, Lưu Khả là bạn cùng phòng nhiều năm nên đương nhiên hiểu rõ điều này nhất. Nhưng khi đến gần, nhìn càng thêm rõ ràng, cảm giác bị nhan sắc đánh úp càng thêm mãnh liệt.

Đặc biệt là khi ánh mắt lạnh lùng, phiêu hốt vĩnh viễn của cô, rơi trên một mình ngươi, luôn có một loại ảo giác như thể bị cô yêu vậy.

Ý nghĩ này thật buồn cười, nhưng vẫn khiến vành tai Lưu Khả đỏ lên. Cô dời mắt đi, không dám nhìn vào mắt Ngọc Hà.

Dường như chỉ có như vậy, mới có thể khiến bản thân bình thường trở lại.

"Gì?" Làm phiền cô xem phim, lại không nói gì. Ngọc Hà khẽ nhíu mày, chủ động mở miệng.

Giọng nói của cô kéo lý trí của Lưu Khả trở về, cũng khiến cô nhớ ra mình đến đây để làm gì: "Điện thoại của cậu ồn quá, xử lý đi." Cô nói có chút không tự nhiên, nhưng càng nói càng nhiều, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt, chán ghét.

Bởi vì Lưu Khả lại nhớ tới vấn đề tác phong của cô, đẹp thì có ích gì, còn không phải là kẻ vạn người chán ghét.

Nói xong liền không thèm quay đầu lại rời đi.

Cô đi rất nhanh, Ngọc Hà nhìn bóng lưng cô, tự nhiên cũng nhận ra sự chán ghét của cô.

Nhướng mày, không để ý thu hồi tầm mắt. Cầm lấy điện thoại bên cạnh, mở phần mềm kết bạn, nhìn một đống tin nhắn chưa đọc.

Và yêu cầu kết bạn, Ngọc Hà trước tiên chọn vài người trông có vẻ đơn thuần (ngốc nghếch) để thêm vào, sau đó thoát ra giao diện trò chuyện, đem đám cá hết tác dụng kéo vào danh sách đen xóa một lèo.

Đặc biệt là người hôm nay đến tìm cô, tuyệt đối phải cho vào danh sách đen. Cô ghét loại chia tay rồi, còn đến dây dưa này.

Chính xác mà nói cô ghét tất cả bạn trai cũ, bởi vì những người này không ai không gây chuyện. Cũng bởi vì bọn họ gây chuyện, danh tiếng của cô mới tệ đến vậy.

Ngọc Hà biết mình không phải là người tốt, nhưng cô cũng khinh thường đám đàn ông kia. Người trẻ tuổi, sinh viên đại học yêu đương, chơi bời với nhau, cần gì phải nghiêm túc như vậy.

Sao có thể yêu một lần là cả đời, không chia tay, hoặc là yêu đương rồi, liền phải kết hôn. Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy, đều nói chia tay mới thấy nhân phẩm, cô liền cảm thấy mấy người bạn trai kia của cô, không phải là thứ tốt đẹp gì.

Bề ngoài trông thật thà, vừa chia tay là phát điên.

Còn có nam chính, Ngọc Hà không thấy nguyên chủ làm gì sai. Người ta nói vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn đến nơi thì mạnh ai nấy bay.

Bọn họ còn chưa kết hôn, sao lại không thể chia tay. Tiền là anh lúc đầu nguyện ý cho, nói nghe hay lắm, của anh là của bảo bối, sao chia tay rồi lại biến thành kẻ lừa đảo.

Còn có chuyện tìm bạn trai, chẳng lẽ nhất định phải tìm loại lùn xấu nghèo mới tỏ ra cao thượng. Cô không phải làm từ thiện, yêu đương đương nhiên là tìm người mình thích, mà cô thích tiền, mục tiêu rõ ràng.

Đương nhiên là tìm người có tiền rồi, huống chi đám đàn ông này còn chủ động dâng tới tận cửa, cớ gì cô không nhận.

Ngọc Hà không cưỡng cầu chuyện yêu đương, cũng không chủ động "thả thính" ai. Thường thì là người khác chủ động, cô không từ chối, chính là cái kiểu "tra nữ" đó.

Ngay khi vừa chấp nhận kết bạn, điện thoại cô đồng thời nhận được tin nhắn của mấy người kia.

Ngọc Hà ngáp một cái, hiện tại cô chẳng muốn gì cả, cũng bởi vì cốt truyện bắt đầu rồi, vị trí bạn trai thứ một trăm lẻ năm của cô phải dành cho nam chính.

Đợi đá nam chính xong, cô mới có thể chọn người thứ một trăm lẻ sáu từ đám này.

Vì không có tác dụng gì, Ngọc Hà cũng chẳng hứng thú.

Đương nhiên cũng không muốn để ý đến đám người này, cô trực tiếp tắt máy, tránh cho tiếng tin nhắn làm ồn đến bạn cùng phòng.

Làm xong những việc này, khẽ xoay người nhìn mấy người bạn cùng phòng đang tụm lại nói chuyện nhỏ, cô nói: “Xin lỗi, vừa nãy quên tắt máy.”

"Bây giờ được rồi." Nói xong, cô đeo tai nghe vào rồi quay người lại tiếp tục xem bộ phim kinh dị yêu thích.

Giọng nói của cô rất dễ nghe, nhưng có chút lạnh lùng.

Cái âm sắc ấy, tựa như tuyết giữa mùa đông. Lạnh lẽo pha chút kiêu ngạo, giống như cái cách cô nhìn người khác, luôn khiến người ta cảm thấy giữa chừng có một lớp gì đó ngăn cách, không chân thật, phiêu hốt bất định.

Mấy người kia vừa định gật đầu, tỏ ý đã biết, thì đối phương đã trực tiếp đeo tai nghe quay đầu đi, hiển nhiên là chẳng để ý đến lời nói của họ.

Điều này khiến sắc mặt mấy người kia càng thêm khó coi, nhưng lại không thể làm gì được.

Ngọc Hà, ngoại trừ chuyện tình cảm có phần tùy tiện hỗn loạn, những mặt khác không có gì để chê, là kiểu người mà mấy người họ không thể tìm ra khuyết điểm. Nhưng không hiểu sao họ cứ bực bội, cái sự bực bội ấy giống như thích một người con trai, họ để ý đến mọi mặt của người con trai ấy, từng lời nói, từng hành động.

Còn ở chỗ người con trai kia, họ chẳng là gì cả.

Ví von như vậy hiển nhiên không thích hợp, nhưng Lưu Khả và mấy người hiện tại không tìm ra được tính từ nào thích hợp hơn.

Bọn họ càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng không thể buông bỏ.

Đến cuối cùng có người không tự chủ được nhìn vào đôi chân dài trắng nõn lộ ra dưới bộ đồ ngủ sơ mi xanh lam của người kia, đôi chân kia trắng đến mê người. Ngay cả Lưu Khả, một người phụ nữ cùng giới, cũng không thể dời mắt đi. Cô phát hiện, Ngọc Hà so với thời gian trước đây càng thêm xinh đẹp, cũng càng thêm hấp dẫn, là kiểu hấp dẫn không phân biệt nam nữ…

Xem xong một bộ phim ma, tóc cũng khô, thời gian cũng đến.

Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp nam chính, cũng là khởi đầu của thế giới tiểu thuyết.

Cô tháo tai nghe, thay một chiếc váy liền mà cô tự cho là đẹp nhất, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài. Đi được nửa đường, Ngọc Hà chợt nhớ ra mình chưa trang điểm, nếu là trước đây, cô có đạo cụ thì việc trang điểm hay không không quan trọng, nhưng bây giờ cô không còn đạo cụ nữa.

Không còn cách nào, xem ra hôm nay có lẽ sẽ đến muộn.

Nhưng cũng không sao, buổi dạ tiệc liên hoan giữa câu lạc bộ thiên văn và câu lạc bộ cờ vây, vốn dĩ cô cũng không phải là nhân vật chính. Đến muộn hay không, cũng không có gì quan trọng.

Nghĩ xong, Ngọc Hà đương nhiên quay trở lại phòng ngủ, lại bắt đầu xem phim ma, vừa xem vừa trang điểm qua loa.

Bên kia, tại địa điểm giải trí lớn nhất thành phố A.

Một phòng bao nào đó, Liễu Chí đeo kính râm ngồi trên chiếc ghế sofa nổi bật nhất. Rõ ràng chiếc ghế sofa rất lớn, nhưng anh lại chiếm trọn một mình, có người bên cạnh bắt chuyện với anh, anh trả lời một cách miễn cưỡng.

Hiển nhiên, anh không thích nơi này.

Nhưng anh lại thực sự xuất hiện ở đây, một buổi liên hoan giữa câu lạc bộ thiên văn và câu lạc bộ cờ vây.

Nếu có người để ý một chút, thì sẽ phát hiện ra vị thiếu gia này mỗi khi cửa phòng bao bị đẩy ra, đều sẽ nhìn về phía cửa một cái, dường như đang đợi ai đó, hoặc có thể nói Liễu Chí đang mong chờ ai đó đến tham gia buổi liên hoan này.

“Cậu nói hôm nay cô ta có đến không?”

"Ai mà biết được, nhưng nghe nói hôm nay cô ta vừa mới chia tay, bây giờ vị trí bên cạnh đang trống kìa, thế nào cậu có hứng thú không? Muốn làm bạn trai thứ một trăm lẻ năm của người ta à." Giọng nam dễ nghe, nhưng lời nói lại đặc biệt mỉa mai.

Thanh niên bị hỏi, không hề cảm thấy bị sỉ nhục, ngược lại cười nói: “Tôi thì nguyện ý, nhưng người ta không thèm để ý đến tôi.”

Lời anh vừa nói ra, mấy người cười ồ lên.

Ai hiểu chuyện đều hiểu, Cố Tân Niên đó là con cá lớn mà người ta không câu được.

Ngọc Hà xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng cô ta chỉ xứng câu mấy con tôm tép thôi, Cố Tân Niên, cô ta còn chưa xứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play