Bảo cô ta rời đi, đó cũng là quyền của cô ta.

Cô ta có quyền chi phối lời nói của mình, đối phương ghét bỏ là việc của đối phương.

Nếu là người khác nghe những lời này, chắc chắn tức chết, cô ta hảo tâm phân tích thiệt hơn cho, còn bị chê phiền, bảo cút xéo.

Đúng là đồ vô lương tâm.

Nhưng đặt vào Ngọc Hà, mọi thứ lại trở nên hợp lý. Ngọc Hà không phải đối xử với riêng mình Lưu Khả như vậy, mà là với tất cả mọi người.

Cô ta sẽ không để ai ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

Đây cũng là một kiểu thái độ sống mà Lưu Khả muốn nhưng không dám, bởi vì cái gọi là giáo dưỡng, nhân tình thế sự, không thể nói thẳng ra.

Muốn nói cũng phải thêm một đống tiền tố.

Sợ người khác giận, phải đi lấy lòng.

Thấy Ngọc Hà đeo tai nghe, Lưu Khả biết cô ta đã quyết, liền không nói thêm gì nữa…

Phía bên kia, trong ký túc xá nam sinh của Đại học A.

"Má ơi, chuyện này không phải thật đấy chứ? Tư Ngọc, mày và Ngọc Hà thành đôi rồi á!" Một nam sinh kinh ngạc kêu lên, bật dậy khỏi giường như thể vừa phát hiện ra một tin động trời.

"Lý Cưu, mày làm cái trò gì đấy? Để người khác ngủ không hả? Khoan... vừa nói cái gì cơ?" Một thanh niên nằm trên giường, bực bội chửi thề vì đêm qua cày game xuyên màn đêm.

Nhưng đột nhiên, cậu ta như nghe được một chuyện khó tin, tỉnh cả ngủ. Cậu ta mở mắt, cũng học theo Lý Cưu, bò dậy khỏi giường.

"Má ơi, thật hay đùa vậy, mày nghe chuyện này ở đâu ra thế? Khoan đã, Tư Ngọc với sư tỷ Ngọc quấn quýt vào nhau từ bao giờ thế?" “Chắc cũng mới thôi, sư tỷ Ngọc chia tay rồi á? Chẳng phải hai hôm trước cô ấy còn công khai hẹn hò với thằng ngốc năm hai kia sao?”

"Không phải, đúng rồi, vậy nên anh em, sao mày lại ở bên cô ấy!" Cả ba người đồng loạt bật dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm Kim Tư Ngọc, người duy nhất dậy sớm trong phòng.

Thiếu niên mày thanh mắt tú, khí chất ôn hòa.

Một thân sơ mi trắng tinh tươm, quần dài đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp. Rõ ràng trông anh có vẻ thuần khiết, trong sáng, nhưng vóc dáng lại cao lớn khác thường.

Chiều cao gần mét tám bảy khiến anh nổi bật ở bất cứ đâu. Thêm vào đó, anh có lối sống điều độ, khả năng tự chủ cao.

Ngày nào anh cũng chạy bộ buổi sáng, tập thể thao, nên trên cơ thể có một lớp cơ bắp mỏng. Dáng người đó không hề phô trương, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn.

“Không phải chứ, ông bạn, tối qua mày không phải đi dự tiệc của câu lạc bộ cờ vây à? Sao lại ở cùng sư tỷ Ngọc, hơn nữa sư tỷ Ngọc còn say khướt?”

"Tao vừa thấy có người đăng bài bảo sư tỷ Ngọc chia tay người yêu rồi, vậy mày là bạn trai mới của cô ấy?" Lời nói của bạn cùng phòng càng lúc càng lố bịch.

Nhưng Kim Tư Ngọc không hề khó chịu, thậm chí còn thấy vui vẻ nữa là khác. Anh cố ý không nói rõ mà chỉ mập mờ đáp: “Tối qua Ngọc Hà say quá, tớ đưa cô ấy về.”

"Tặc tặc, còn Ngọc Hà nữa chứ! Gọi thân mật ghê ~ Khai mau, hai người đã tiến triển đến đâu rồi!" Một người hiếu kỳ, không biết mệt mỏi truy hỏi.

Nhưng rất nhanh, câu hỏi của cậu ta bị một người khác cắt ngang. Người đó nghiêm giọng hỏi: “Tư Ngọc, đây là lần đầu mày yêu đúng không?”

Không đợi Kim Tư Ngọc trả lời, người đó lại tiếp tục nói: "Tao thấy mày nên thận trọng một chút, yêu đương tìm đối tượng vẫn nên xem xét phẩm chất đạo đức.

Đương nhiên tao nói vậy không có ý bảo sư tỷ Ngọc phẩm chất không tốt, tao chỉ cảm thấy mối tình đầu thì mày nên cân nhắc kỹ càng hơn thôi."

Lời nói của cậu ta thức tỉnh hai người bạn cùng phòng còn lại.

Bọn họ suýt chút nữa quên mất, vị thiếu gia ngây thơ này có lẽ quá đơn thuần, không hiểu rõ về vị sư tỷ kia.

Ở bên cô ấy, có khi lại bị lừa mất.

Ngọc Hà đâu phải loại bạch liên hoa ngây thơ, đáng yêu gì, cô ta là hoa ăn thịt người, là bá vương hoa thứ thiệt.

Cô ta là một hải vương (ám chỉ một người có nhiều mối quan hệ tình cảm cùng lúc, tương tự như "bắt cá nhiều tay"), bạn trai rải rác khắp các viện trong trường.

Bạn trai mà cô ta từng hẹn hò, tập hợp đủ thuộc tính của mười hai con giáp, mười hai cung hoàng đạo, nhóm máu ABO. Thuộc loại "khắp nơi nở hoa", ai đến cũng có khả năng là chồng cũ.

Người như vậy, hiển nhiên không hợp với Kim Tư Ngọc.

Thiếu niên ngoài vẽ tranh ra thì chỉ luyện thư pháp, tính tình đơn thuần, ít va chạm sự đời. Chuyện tình cảm lại càng trống rỗng đến đáng thương, Ngọc Hà không phải là người phù hợp với anh.

"Sau này đừng nói với tớ những lời này, tớ không thích nghe." Đối diện với lời khuyên của mọi người, Kim Tư Ngọc chỉ khẽ cụp mắt, dùng kéo nhẹ nhàng tỉa cành hoa.

Ngắm nghía thành phẩm, thiếu niên nở nụ cười.

Nụ cười rất đẹp, sau đó lại nói: “Tớ biết mọi người lo lắng cho tớ, nhưng sư tỷ Ngọc Hà không phải là người như vậy, cô ấy vừa nhắn tin cho tớ, nói muốn cùng tớ ra ngoài ăn cơm.”

“Mọi người nói xem, tớ nên mặc bộ nào thì đẹp?”

“Không phải! Mày không hiểu ý của bọn tao sao? Ý của bọn tao là, mày đừng để Ngọc Hà lừa, có lẽ mày không biết rõ, sư tỷ Ngọc là người nổi tiếng hám tiền trong trường, cô ta không phải người tốt đâu.”

“Rất có thể là cô ta để ý đến tiền của mày, nên mới tiếp cận mày.”

"Tớ đã nói rồi, tớ không muốn nghe những điều này. Hơn nữa, là tớ chủ động tìm cô ấy, cũng là tớ vừa gặp đã yêu cô ấy, thích cô ấy." Kim Tư Ngọc không muốn nghe những tin xấu về Ngọc Hà, anh cũng cảm thấy những người sau lưng nói xấu người khác mới là người xấu thực sự.

Hơn nữa, sư tỷ Ngọc đã nói, cô ấy thích anh.

Giọng nói của thiếu niên hiếm khi lạnh lùng, người trước đây dù xảy ra chuyện gì cũng rất ôn hòa, lần này lại nổi giận.

Chỉ vì cái người nổi tiếng cặn bã kia.

Lý Cưu và những người khác nhận ra, cậu ta thật sự đã động lòng rồi! Cũng phải thôi, Ngọc Hà tuy nhân phẩm không ra gì, tác phong cũng có vấn đề.

Nhưng khuôn mặt đó của cô ta, trên đời hiếm có. Thích cô ta cũng là chuyện quá bình thường.

Ngay cả bọn họ, những tân sinh viên này, khi vừa mới vào đại học A, từ xa nhìn thấy cô ấy một lần, liền cảm thấy mình sắp yêu. Vì không quen biết, nên đã chụp ảnh cô ấy đăng lên trang web của trường, tường tỏ tình.

Hàng năm đều xảy ra những chuyện như vậy, năm nay cũng không ngoại lệ. Trong đám tân sinh viên của bọn họ, có người đã làm một chuyện ngu ngốc như vậy, cũng chính chuyện ngu ngốc này, đã thành công khiến toàn thể tân sinh viên nhận ra "sự tích" của vị tỷ tỷ này.

Vô số bài đăng trên trang web của trường đã nói lên tất cả.

Chỉ là họ không ngờ rằng, một người thanh tâm quả dục, dường như chẳng màng đến chuyện yêu đương như Kim Tư Ngọc lại có thể thích cô ta.

Chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp đến mức khó tin của cô ta. Họ cũng không ngờ, Kim Tư Ngọc lại là người thoát kiếp độc thân nhanh nhất trong số họ.

Nhìn anh chìm đắm trong hạnh phúc, Lý Cưu cùng mấy người bạn đều âm thầm thương xót. Ban đầu, họ cũng từng không tin những lời đồn đại trên mạng về Ngọc sư tỷ, cho rằng đó chỉ là do những kẻ ghen ghét, không có được Ngọc Hà nên cố tình bịa đặt.

Để công kích Ngọc sư tỷ.

Nhưng khi họ ở lại trường đủ lâu, chuyện kỳ quái gì cũng thấy được. Đương nhiên cũng đã chứng kiến cảnh hai hot boy của hai khoa vì tranh giành cô ta mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Vậy mà Ngọc sư tỷ vừa chia tay hai người kia đã vội vã cặp kè với một người đàn ông bên ngoài trường. Chưa đầy một tuần, người đàn ông bên cạnh Ngọc sư tỷ lại đổi thành một nam sinh trong trường.

Nam sinh đó công khai những bức ảnh thân mật của cả hai lên mạng xã hội, tuyên bố chuyện tình cảm. Một loạt hành động này, còn chưa đến một tháng…

Đến lúc này, không còn ai nghi ngờ những tin đồn nhảm nhí trên mạng trường nữa.

Lý Cưu cùng mấy người cũng hoàn toàn tin tưởng.

Nhìn người bạn sắp ra khỏi cửa, Lý Cưu cùng mấy người chỉ có thể im lặng. Vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi của anh, bọn họ đều thấy rõ, tự nhiên cũng biết, bây giờ nói gì Kim Tư Ngọc cũng không nghe lọt tai.

Nhưng họ là bạn bè, hơn nữa quan hệ không hề tệ.

Kim Tư Ngọc rõ ràng là bị lừa rồi, là bạn bè đương nhiên phải giúp anh tỉnh táo lại, tránh xa cái loại người cặn bã kia.

“Hình như tối hôm qua, Ngọc sư tỷ có ý với Liễu Chí thì phải.”

“Đúng, tớ cũng thấy bài đăng đó rồi, còn có cả ảnh nữa.”

Mấy người không tranh cãi với Kim Tư Ngọc về chuyện Ngọc Hà tốt hay xấu nữa, bởi vì họ biết anh không nghe lọt tai, nên họ muốn vòng vo, đổi một cách khác.

Và lời nói của họ cũng thành công khiến động tác của người đang xỏ giày khựng lại, hồi lâu sau, Kim Tư Ngọc mới như không có chuyện gì tiếp tục mang giày.

Ngọc sư tỷ nói, cô ấy thích anh.

Đó chỉ là một sự hiểu lầm, anh cũng biết mấy người bạn cùng phòng cố ý nói những lời đó cho anh nghe. Kim Tư Ngọc biết lòng tốt của họ, nhưng thực tế không phải như họ nghĩ, là anh chủ động, là anh giống như một tên trộm lén hôn cô.

Ngọc Hà không biết, cô ấy không hề hay biết gì cả.

Kim Tư Ngọc trước giờ không bao giờ lướt web trường, nhưng vì muốn biết thêm về Ngọc Hà, anh ta thường xuyên đăng nhập.

Khi thấy tên mình và tên đối phương cạnh nhau, Kim Tư Ngọc vui như mở cờ trong bụng. Chỉ là một chuyện nhỏ xíu như vậy thôi cũng đủ khiến anh sung sướиɠ.

Trước những lời đồn đoán trên mạng rằng anh là bạn trai mới của cô, anh cũng kích động đến mất ngủ, thậm chí còn "chào cờ"! (Ừm, đúng như mọi người nghĩ đó).

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi anh đọc được những bình luận kiểu như: “Cứu mạng, không phải Liễu Chí sao? Sao lại thành người này rồi.”

“Đúng đó, đổi gu nhanh vậy?”

“Nói thật thì thấy Ngọc Hà với Liễu Chí hợp hơn nhiều, tui ship cặp này. Gái hư quái dị × Trai ngầu cục súc, thấy cưng xỉu.”

“Lầu trên tui cũng thấy vậy, Kim thiếu gia với Ngọc đại tình thánh không hợp tí nào. Với lại tui có linh cảm, họ không thành đôi đâu, bài đăng này nhìn là biết giả trân, Ngọc Hà không thích kiểu này.”

“Cô ta hẹn hò với bao nhiêu người rồi, đủ mọi thể loại kỳ quái, nhưng có một điểm chung là không ai giống kiểu Kim thiếu gia. Ngọc Hà thích cool ngầu, không thích kiểu ngoan hiền.”

“Chuẩn! Tui cũng nghĩ thế.”

“Hai người ôm nhau mà không có tí chemistry nào, tui vẫn thấy Liễu Chí và Ngọc Hà hợp hơn.”

"Mấy người buồn cười thật, bảo Liễu Chí với Ngọc Hà hợp, cũng phải xem người ta Liễu Chí có chịu không kìa." Phải, họ thấy hợp, nhưng Liễu Chí có muốn đâu.

Những bình luận này như những mũi dao nhọn đâm vào tim, khiến sắc mặt Kim Tư Ngọc tối sầm lại. Anh không thích những lời này chút nào, Ngọc Hà sư tỷ đã nói, cô ấy thích anh.

Anh chính là mẫu người cô ấy thích.

Anh tin Ngọc Hà.

Nhưng buổi tụ tập tối qua, anh cũng ở đó. Và anh tận mắt chứng kiến Ngọc Hà đi về phía người kia.

Nhưng cô ấy đã nói, cô ấy thích anh mà.

Đây chỉ là những kẻ không hiểu rõ sự tình, đoán mò lung tung, ghép đôi vô căn cứ thôi. Lời của bọn họ không đáng để tâm, Kim Tư Ngọc tự nhủ phải rộng lượng, đừng để bụng, nhưng nhìn những dòng chữ kia, anh vẫn tức đến muốn đập nát mọi thứ.

Anh muốn hét lên với cả thế giới rằng Ngọc Hà học tỷ đã nói, cô ấy thích anh. Cô ấy thích những người như anh, không hề ghét bỏ anh.

Bọn họ yêu nhau, rất xứng đôi.

Anh rơi vào một vòng xoáy ám ảnh, điên cuồng muốn chứng minh điều gì đó. Cuối cùng, một tin nhắn kéo anh trở lại từ bờ vực suy sụp.

Tin nhắn ấy, là của Ngọc Hà: “Đến đón chị đi, chị xong việc rồi.”

Vài dòng tin nhắn ngắn ngủi đã dễ dàng xua tan những cảm xúc tiêu cực trong lòng Kim Tư Ngọc. Anh vội cất điện thoại rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi cửa.

Tâm trạng tồi tệ ban nãy cũng lập tức trở nên tốt hơn. Đúng vậy, chỉ cần Ngọc Hà thích anh, lời người khác nói, anh hoàn toàn có thể bỏ ngoài tai.

"Xin lỗi, em đến muộn." Ký túc xá nữ và ký túc xá nam không cách xa nhau là mấy, thực tế anh không hề đến trễ, nhưng khi thấy cô đứng đợi ở cổng trường, Kim Tư Ngọc vẫn không khỏi áy náy, sợ cô giận.

Ngọc Hà thoạt nhìn không giống một cô gái hiền lành, dễ tính. Mà dù cô giận cũng phải, ai bảo anh đến sau.

"Không sao, đi thôi." Ngọc Hà tắt điện thoại, kết thúc cuộc trò chuyện với ai đó, rồi chậm rãi nói với Kim Tư Ngọc.

Có vẻ cô không mấy hào hứng, nếu không phải trong nguyên tác có tình tiết này, Ngọc Hà cũng chẳng thèm ra ngoài. Nhưng đã đến đây rồi, đương nhiên cô cũng sẽ không cho Kim Tư Ngọc sắc mặt khó coi.

Nhận ra cô vừa nhắn tin với người khác, nụ cười trên mặt Kim Tư Ngọc khựng lại trong giây lát, anh cúi gằm mặt, che giấu sự bất mãn trong đáy mắt.

"Chị đang bận à?" Giọng thiếu niên ôn hòa, anh tò mò không biết Ngọc Hà vừa nhắn tin với ai, là nam hay nữ, người đó trong lòng sư tỷ Ngọc Hà là người như thế nào.

Không hề nhận thấy sự khác thường của anh, Ngọc Hà lắc đầu: "Không hẳn là không bận." Cô tựa lưng vào tường, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, ánh mắt dừng trên người anh.

Ngọc Hà có một đôi mắt rất đa tình, đôi mắt ấy dù nhìn ai, cũng như đang nhìn người yêu nhất của mình.

Kim Tư Ngọc bị ánh mắt ấy nhìn đến mức suýt chút nữa chết chìm trong đó, sự khó chịu trong lòng anh, theo lời cô nói, lập tức tan biến không còn: “Em cứ tưởng chi sẽ không đến.”

"Sao lại không đến chứ? Dù sao, chị rất thích em mà." Ngọc Hà mặt không đỏ, tim không đập, thản nhiên nói dối: “Được rồi, đi ăn cơm trước đã.”

Lời nói của cô, lại một lần nữa khiến Kim Tư Ngọc mặt nóng bừng. Anh gật đầu, hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: "Vâng,... Sư tỷ thích ăn gì?" Đối với buổi hẹn này, Kim Tư Ngọc rất lo lắng, anh không có kinh nghiệm gì, nên định nghe theo Ngọc Hà tất cả.

Đương nhiên trước đó, anh cũng đã tìm hiểu một số thông tin. Chỉ là có hơi vội vàng quá, nhiều thứ anh vẫn chưa hiểu rõ.

“Ở đường số Mười Hai có một quán đồ Việt Nam, hương vị cũng không tệ, ăn ở đó đi.”

"Được." Kim Tư Ngọc đáp ứng rất sảng khoái.

Nói xong liền dẫn Ngọc Hà đi ra ngoài trường, hai người đi trong khuôn viên, vô số ánh mắt đổ dồn về phía họ, những ánh mắt đó có thiện ý, có ác ý, nhưng phần lớn là hóng chuyện.

Ngọc Hà đã quen với những ánh mắt này, nên miễn nhiễm từ lâu, nhưng Kim Tư Ngọc thì khác, anh chưa từng bị ai nhìn chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy bao giờ. Đương nhiên, Ngọc Hà sợ anh không thoải mái.

Điều này không xuất phát từ sự quan tâm, mà là sợ anh chùn bước.

May mắn thay, Kim Tư Ngọc dường như chẳng mảy may để ý đến những ánh nhìn kia, vẻ mặt vẫn tự nhiên, đuôi mắt cong cong ý cười.

Hai người đi bên nhau một đoạn, bỗng chốc im lặng. Ngọc Hà không nói gì, vì cô vốn không muốn, cũng chẳng có gì để nói với Kim Tư Ngọc.

Kim Tư Ngọc thì lại muốn nói, nhưng không tìm được chủ đề thích hợp. Hai người hiện tại xem như đang trong giai đoạn mập mờ, mà thời gian quen biết lại chưa đến một ngày.

Hơn nữa, lần thân mật duy nhất cũng là do anh thừa dịp cô say rượu.

"Em nhớ Ngọc Hà học tỷ là thành viên của câu lạc bộ thiên văn, học tỷ thích thiên văn lắm ạ?" Kim Tư Ngọc lần đầu thích một người, cũng là lần đầu theo đuổi một cô gái.

Để có chuyện để nói với cô, tối qua anh đã tranh thủ bổ túc rất nhiều kiến thức về thiên văn, chỉ chờ cơ hội này để trò chuyện cùng Ngọc Hà.

"Không thích, chị tham gia là vì có những buổi tụ tập miễn phí, có thể đến ăn chực uống ké." Ngọc Hà không muốn nói dối trong những chuyện nhỏ nhặt này, cô cũng cảm thấy không cần thiết phải lừa gạt.

Đương nhiên, cô đã cố tình bỏ qua một nguyên nhân quan trọng và chân thật nhất: Câu dẫn đại gia.

“Thì ra là vậy.”

"Vậy học tỷ thích gì? Em muốn biết tất cả mọi thứ về chị, như vậy em mới có thể chuẩn bị quà cho chị." Kim Tư Ngọc nghe Ngọc Hà thẳng thắn trả lời, đuôi mắt cong cong, cười rạng rỡ.

Anh cũng thành thật không kém, mắt nhìn thẳng vào cô. Vẻ mặt lộ rõ sự thích thú.

"Em có thể gọi chị là Ngọc Hà, còn chuyện tối hôm qua, cảm ơn em đã đưa chị về." Ngọc Hà trong nguyên tác không thích Kim Tư Ngọc, nhưng vì anh có tiền nên giai đoạn đầu đối xử với anh cũng không tệ.

Ít nhất là thu liễm bớt những thói hư tật xấu của mình. Ngọc Hà đang đóng vai nhân vật này, tự nhiên cũng sẽ không khác biệt quá lớn so với nguyên tác.

Giống như bây giờ, một thân váy dài giản dị màu trắng ngà xinh đẹp, kiểu dáng chiết eo, khiến cho vòng eo thon thả của cô hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt người khác.

Hôm nay cô cố ý chọn một bộ trang phục như vậy, mang đậm phong thái của một mỹ nhân cổ điển.

"Không sao, đó là việc em nên làm." Vừa nghe cô nhắc đến đêm qua, trong đầu Kim Tư Ngọc liền hiện ra cảnh tượng trên ghế dài.

Anh cảm thấy mình như một tên biếи ŧɦái, háo sắc, vụиɠ ŧяộʍ làm những chuyện bẩn thỉu với cô. Vành tai lặng lẽ ửng đỏ khi nghe tiếng cảm ơn của cô gái.

Kim Tư Ngọc có chút xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, nhìn cô cũng có chút ngượng ngùng.

“Em giúp chị là thật lòng, không có gì nên hay không nên cả.”

Má của chàng thiếu niên ửng hồng, vành tai cũng vậy.

Anh có đôi mắt rất đẹp, nhưng lúc này lại không dám nhìn cô, còn e lệ hơn cả thiếu nữ, đúng là một chú cún con ngây thơ.

Đến việc đi bộ cạnh cô cũng khiến anh đỏ mặt, thật sự là trong sáng đến mức thái quá. Ngọc Hà nhìn cảnh này, không khỏi thầm oán thán.

"Ừm." Một tiếng khẽ khàng, coi như đáp lời.

Nhưng chính vì vậy mà Ngọc Hà đột nhiên thấy vô vị. Cô không thích kiểu tình yêu cần cô chủ động dẫn dắt này, cô thích những người đàn ông trưởng thành và trực tiếp hơn, bởi vì những người như vậy hiểu rõ nhu cầu của cô.

Những gì cô muốn, họ có thể lĩnh hội ngay lập tức.

Hiện tại, mối quan hệ yêu đương với nam chính giống như giáo viên dẫn học sinh đi du ngoạn hơn. Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận hoàn toàn những điểm tốt của anh.

Nhưng Ngọc Hà lại không hứng thú với kiểu con trai thanh thuần này. Dù không thích, cô vẫn cố gắng tỏ ra mình rất thích, ít nhất là trước khi xác định mối quan hệ yêu đương, cô sẽ không khó chịu với cậu thiếu gia Kim.

Hai người đi trên con đường trong khuôn viên trường, vô số người đi ngang qua.

Gió nhẹ nhàng, cây xanh rợp bóng. Người đi xe đạp lướt qua, bánh xe nghiến lên lá cây, phát ra tiếng kêu cót két.

Đây là mùa sắp bước vào cuối thu.

Trời hạ nhiệt, hoa tàn úa, tất cả đều ảm đạm. Nhưng tình yêu trong lòng Kim Tư Ngọc lại đang sinh trưởng mạnh mẽ, nhanh chóng trở thành một cái cây lớn.

Anh yêu cô, yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Chàng thiếu niên cẩn thận nhìn cô, trong mắt tràn đầy vui mừng. Tình cảm của anh bày ra rõ ràng, là thứ tình cảm mà ai cũng biết.

Cũng là thứ tình cảm nồng nhiệt nhất của tuổi trẻ.

Không khí lúc này thật đẹp, tình yêu ngây ngô, người mình thích ở bên cạnh.

Tỳ vết duy nhất là Ngọc Hà dường như rất bận, trong một khoảnh khắc cô nhận được một cuộc điện thoại. Có vẻ là của một người con trai, họ đã nói gì đó?

Sau đó, cô không ngừng chú ý đến điện thoại, vừa nói chuyện với anh, vừa gõ chữ liên tục.

Hai người đến nhà hàng, Ngọc Hà gọi vài món trông rất ngon, rồi đưa thực đơn cho Kim Tư Ngọc nói: “Chị xong rồi, em gọi đi.”

Nói xong, cô uống một ngụm nước.

"Muốn uống gì không?" Giọng nói dịu dàng và lễ phép của thiếu niên truyền đến từ phía đối diện.

"Tùy em." Qua loa với Kim Tư Ngọc xong, Ngọc Hà trả lời tin nhắn của Ân Lễ: “Cũng được, nhưng tôi không thích màu hồng.”

Trong ảnh trên điện thoại, một con rắn nhỏ màu hồng phấn nằm trên cây cảnh, lè lưỡi, trông rất đáng yêu.

So với chó mèo, Ngọc Hà thích những thứ lạnh lẽo này hơn. Đặc biệt là vào mùa hè, thân rắn nhỏ nhắn, thon dài quấn quanh cổ tay cô, giống như một chiếc vòng ngọc.

Không chỉ mát lạnh, mà còn ôm sát da thịt.

Ân Lễ vừa hay cũng có sở thích này, anh ta có một cửa hàng rắn cảnh nhỏ, điều này thỏa mãn được thú vui có phần quái dị của Ngọc Hà.

Đột nhiên, cô thấy có chút hài lòng với "gian phu" mà tác giả sắp xếp cho cô. Ngoại hình tuyệt đỉnh, sở thích giống nhau.

Quả là trời sinh một cặp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play