Điều này không chỉ đơn thuần là theo dõi nữa. Có lẽ, anh ta đã sử dụng một số thủ đoạn không chính đáng để lấy cắp thông tin đời tư của cô.
Tô Bạch nghĩ rất nhanh.
Rồi cô nhanh chóng bật đèn phòng.
Lúc này, cô đã không còn quan tâm liệu đối phương có đang giám sát hành động của mình hay không.
Tô Bạch đem những con búp bê, những món đồ chơi anime, thậm chí cả một số cuốn sách nổi tiếng phiên bản sưu tầm mới mua, xếp gọn tất cả vào trong thùng.
Đồ đạc khá nhiều, cô không thể bê lên được.
Tô Bạch chỉ có thể cúi người xuống, đẩy thùng đồ đi. Thùng giấy ma sát với mặt đất phát ra tiếng kêu chói tai.
Khi cô ra khỏi cửa, mẹ Tô vừa nghe thấy tiếng động liền từ phòng ngủ đi ra, ngạc nhiên nhìn cô:
“Sao con lại đem những thứ này ra ngoài? Không phải vừa mới mua sao?”
Theo tính cách của con gái bà, những thứ này đáng lẽ ra vẫn chưa hết mới mẻ.
Tô Bạch vừa suy nghĩ, vừa chớp mắt, cô tìm được một cái cớ, giả vờ ngượng ngùng cười, nói:
“Hơi ảnh hưởng đến việc học của con nên con muốn tạm thời cất vào kho, đến khi nghỉ hè sẽ lấy ra.”
Mẹ Tô không nghi ngờ gì, thấy Tô Bạch di chuyển vất vả, liền tiến lên giúp con gái bê cả thùng đồ vào kho.
Ba Tô đánh răng xong đi ra từ nhà vệ sinh, thấy hai mẹ con tối muộn rồi còn dọn dẹp nhà cửa, trêu chọc:
“May mà nhà mình nhỏ, chứ không hai mẹ con khỏi ngủ luôn, dọn dẹp cả đêm.”
“Xì, ông mà có bản lĩnh thì đã mua biệt thự to rồi thuê người giúp việc cho hai mẹ con rồi. Nghèo mà tự tin nhỉ, lạc quan ghê ha…”
Mẹ Tô véo vào bắp tay ba Tô, vừa cằn nhằn vừa đi về phía phòng ngủ, trước khi đóng cửa còn mỉm cười với Tô Bạch, dịu dàng nhắc con gái đi ngủ sớm, rồi quay lại tiếp tục càm ràm ba Tô.
Hai người lớn cãi cọ ồn ào, nhưng trong không khí ấy là sự ấm áp của gia đình. Tô Bạch nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ của họ một lúc, rồi mới quay về phòng mình.
Lúc này, cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
Cô thở ra một hơi dài, tay dần ấm lại, không còn cứng đờ lạnh lẽo nữa.
Cô nhanh chóng kéo rèm cửa lại, bật điều hòa.
Cô lấy sách bài tập vật lý ra... ừm, trước tiên cứ giải bài tập đã, mai cô giáo gọi học sinh lên bảng chữa bài, nếu không may bị gọi mà không nói được gì thì sẽ rất xấu hổ.
Haiz, sao cứ phải gọi lên bảng chứ.
Làm bài tập xong, tắm rửa, mặc đồ ngủ, cô nằm trên giường lấy sách ngữ văn và tiếng Anh ra đọc nhẩm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn lại bài gốc xem có đọc sai chỗ nào không.
Không lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến, Tô Bạch cố gắng ôn lại bài đã học hôm nay một lượt, lại xem lại ghi chép trước đó, rồi mới ngáp ngắn ngáp dài tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm, mẹ Tô đến tắt điều hòa cho Tô Bạch. Có lẽ do căng thẳng suốt đêm, Tô Bạch ngủ không sâu. Dù mẹ Tô đã cố gắng bước nhẹ, nhưng cô vẫn tỉnh táo đôi chút.
Cô mơ màng lẩm bẩm:
“Quán tạp hóa..."
Tô Bạch chợt nhớ ra, ngay đối diện con hẻm mà người đó đi ra có một quán tạp hóa, quán tạp hóa này hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ nên gần đây cũng đã lắp đặt camera độ nét cao.
Có lẽ, cô có thể đến hỏi chủ quán tạp hóa xem lại video.
Mẹ Tô cứ tưởng mình làm con gái tỉnh giấc, rón rén lại gần nhìn, thấy con chỉ đang nói mớ, bà thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ rời đi.
…
Cho dù là ban đêm, mùa hè ở Hải Thành vẫn nóng bức.
Gió thỉnh thoảng lùa qua đầu hẻm, khiến những sợi tóc ngắn trên trán Cố Thành khẽ lay động.
Cậu mặc toàn đồ đen như thể muốn hòa mình vào màn đêm, trong tai nghe truyền đến tiếng động —
Đó là tiếng cô dọn dẹp phòng, đẩy thùng đồ. Một lúc sau, hình như cô còn nói vài câu với mẹ, rồi cha cô cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Tiếng cãi vã ồn ào nhưng không hề chói tai.
Khóe miệng Cố Thành dưới lớp khẩu trang hơi nhếch lên.
Thật là một gia đình ấm áp.
Cậu biết Tô Bạch đang tìm gì: thiết bị nghe lén hoặc camera giám sát.
Thật thông minh.
Chỉ bằng một cái nhìn lên của mình, cô đã phát hiện ra cậu có thể đang theo dõi cô.
Nhưng tiếc là, thiết bị giám sát không nằm trong số những thứ cô dọn dẹp, mà ở trong... một thứ mà cô không bao giờ ngờ tới.
Cố Thành dựa vào tường, ngẩng đầu, nhắm mắt lại, tận hưởng từng âm thanh phát ra từ mọi hành động của Tô Bạch.
Cậu si mê tất cả mọi thứ của cô —
Tiếng bút sột soạt trên giấy. Cô lẩm bẩm, hình như đang giải bài tập, lặp đi lặp lại các thông tin quan trọng của đề bài. Vài phút sau, không giải được, cô tức giận đá nhẹ vào chân bàn.
Nhưng Tô Bạch không nản lòng. Sau khi lấy lại tinh thần, cô tiếp tục tính toán…
“Đáp án là B.”
Cố Thành khẽ nói câu này.
Đồng thời, trong tai nghe cũng truyền đến giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Tô Bạch, cô lẩm bẩm không chắc chắn lắm:
“Có lẽ đáp án là B...”
Cô lật tờ đáp án ra, so sánh một chút, rồi vui vẻ nói: “Đúng rồi!”
Nụ cười trên môi Cố Thành càng rõ hơn, cả lông mày và mắt đều cong lên, những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cậu vốn lạnh lùng nay lại lộ ra vẻ dịu dàng.
Tô Bạch học bài, rồi đi ngủ, cậu đều nghe, mãi đến khi trong tai nghe không còn tiếng động nữa, cậu mới bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Cậu nhìn khung cửa sổ bị rèm che kín không để lộ một khe hở nào, trong lòng chẳng hề tức giận, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm khi thấy Tô Bạch cảnh giác như vậy… Trong tiềm thức, cậu không cho rằng mình là đối tượng mà Tô Bạch cần đề phòng.
Suy nghĩ vừa ngạo mạn, cuồng vọng, thậm chí có phần điên rồ ấy khiến cậu ngay cả trong giấc mơ cũng không ngừng đuổi theo Tô Bạch. Đôi khi, cậu còn chẳng phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thực, ranh giới giữa hai nơi ngày càng trở nên mơ hồ…
Chỉ khi dồn hết tâm trí quan sát, thậm chí theo dõi, lắng nghe giọng nói của cô, nhìn ảnh chụp của cô, Cố Thành mới có thể tìm được chút an ủi giữa du͙© vọиɠ ngày càng to lớn và cuộc sống thực tại tẻ nhạt, để cậu không thực sự phát điên.
…
Ngày thứ hai, Tô Bạch không đến trường.
Bố mẹ cô cảm thấy vẫn nên đến đồn cảnh sát báo án thì tốt hơn. Dù có thể sẽ không tra ra được gì, nhưng ít nhất cũng khiến họ an tâm phần nào.
Tô Bạch kể với cảnh sát về chuyện ở cửa tiệm tạp hóa có lắp camera giám sát. Cảnh sát lập tức kiểm tra, nhưng đáng tiếc, camera đã bị ai đó cố tình làm hư từ lâu, chẳng thu được gì.
Nhưng cũng vì camera bị phá hư, cảnh sát lại càng coi trọng vụ việc này hơn.
Họ đi hỏi thăm một lượt những người sống gần đó nhưng không thu được manh mối gì.
Nhìn gương mặt âu lo của gia đình Tô Bạch, một viên cảnh sát chân thành đề nghị:
“Dạo này đừng về nhà ở nữa, hay là tìm phòng trọ gần trường con bé đi. Như vậy, vừa tạm thời tránh được việc bị theo dõi, vừa tiện cho việc đi học của con bé.”
Người đó không quên dặn thêm:
“Sau này đừng để con gái anh chị về nhà một mình nữa, nhất định phải có người đi cùng.”
Ba mẹ Tô lập tức đồng ý.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, họ lập tức đưa Tô Bạch đi tìm phòng.
Nhưng phòng trọ quanh trường vốn đã khan hiếm, đâu thể muốn tìm là tìm được ngay.
Thấy trời đã xế chiều, Tô Bạch đề nghị cô về trường trước. Dù sao cũng không thể thực sự nghỉ học cả ngày. Cô tự hiểu bản thân, nếu lỡ mất một ngày, bài tập và nội dung bài giảng, đặc biệt là toán, sẽ rất khó theo kịp.
Toán thật sự rất khó.
Cho dù đây là ngày thứ hai đến trường, nhưng cô vẫn có chút sợ hãi.
Mẹ Tô suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lý nên gật đầu đồng ý:
“Được, vậy để bố đưa con đến trường. Mẹ sẽ đi vòng quanh khu này thêm chút nữa, xem có tìm được căn nào không.”
Tô Bạch gật đầu: “Dạ.”
Lúc ra khỏi nhà, cô đã mang theo cặp sách, nên giờ không cần về nhà lấy đồ nữa, có thể đến trường luôn.
Sau khi hai bố con rời đi, điện thoại của mẹ Tô vang lên.
Bà cầm lên nhìn, là bên môi giới nhà đất bà vừa tìm đến khi nãy, cảm thấy nghi hoặc nên bà bắt máy:
“Alo?”
“Chào bà Lưu, là thế này, bên tôi vừa kiểm tra lại, đúng lúc có một căn hộ trong khu trường học cần cho thuê, giá cả cũng rất hợp lý. Bà có muốn tới xem không?”
“Thật sao?” Mẹ Tô mừng rỡ.
“Đương nhiên rồi, bà Lưu.”
Nhân viên môi giới mỉm cười, trả lời vô cùng lịch sự và ôn hòa.
Chỉ mới ít phút trước, anh ta nhận được chỉ thị từ cấp trên, nói rõ có một căn hộ trong tiểu khu Cảnh Uyển, gần trường trung học phổ thông Minh Đức, cần cho thuê. Nhưng quan trọng hơn, còn chỉ đích danh muốn cho gia đình họ Tô này thuê.
Giá cả lại rất thấp, hoàn toàn không phải mức giá thông thường của tiểu khu Cảnh Uyển.
Chỉ có một điều kiện, nếu muốn thuê căn hộ này, họ phải chấp nhận ở ghép. Và người bạn cùng nhà chính là học sinh của trường Minh Đức…
Khi cấp trên nói ra cái tên, nhân viên môi giới lập tức nhận ra điều gì đó.
Họ Cố à…Nghe nói cậu ấm nhà họ Cố cũng đang học ở trung học phổ thông Minh Đức thì phải?
Người môi giới lắc đầu, gạt hết những thông tin phức tạp này sang một bên. Việc anh ta cần làm là hoàn thành nhiệm vụ, nhận hoa hồng, còn chuyện khác…không phải là chuyện anh ta nên bận tâm.
…
Trường trung học phổ thông Minh Đức, lớp 11-1.
Khi Tô Bạch đến lớp, vừa đúng vào giờ nghỉ trưa kết thúc. Các bạn học đều lần lượt ngẩng đầu lên khỏi bàn, trên mặt hằn rõ những vết lằn từ tay áo hay khăn trải bàn, đỏ ửng một vùng.
Dù chuông báo hết giờ nghỉ trưa đã vang lên, cả lớp vẫn duy trì sự yên lặng vô cùng ăn ý. Nếu có nói chuyện cũng chỉ thì thầm nhỏ giọng, tránh làm phiền những bạn học còn chưa tỉnh ngủ.
Lớp 1 là lớp tiên phong của khối, tập hợp năm mươi học sinh xuất sắc toàn khối. Vì phòng học khá rộng rãi, mỗi người có một bàn riêng, ra vào chỗ ngồi cũng không cần phải xin nhường đường.
Tô Bạch vừa ngồi xuống, Cao Lệ Lệ ngồi ở bàn trên đã quay lại, tò mò hỏi:
“Sáng nay cậu không đến, thầy giáo nói cậu đã xin nghỉ. Là vì bị bệnh sao?”
Cao Lệ Lệ chăm chú quan sát Tô Bạch. Mặt cô trắng noãn, nước da trong veo còn ánh lên chút hồng hào, làn da mềm mại như ngọc thượng hạng, trông chẳng có vẻ gì là người bệnh cả.